Khoảng một lúc sau , một người đàn ông từ trong phòng bệnh chạy ra với vẻ mặt
vô cùng hốt hoảng, điều này làm cho Ninh Dư Hạo không thể bình tĩnh nổi
đi đến xiết chặt lấy cổ áo của vị bác sĩ
-“ Nói… cô ấy sao rồi ..tại sao lại hoảng loạn như vậy “.
-“ Thật xin lỗi, mong anh đợi thêm một chút tôi cần đi lấy chút đồ cho bác sĩ chính “.
-“ Ông chủ, … bình tĩnh lại… ngài làm vậy sẽ ảnh hưởng đến việc cứu chữa cô ấy “
Lý trung vội vàng gỡ tay của Ninh Dư Hạo ra khỏi vị bác sĩ trẻ tuổi đang sợ hãi trước hành động của người đàn ông to lớn ,
-“tốt nhất là các người hãy cầu nguyện mà cứu chữa cho cô ấy được bình an nếu không thì chỉ có con đường chết …. Cút….“.
Ninh Dư Hạo gạt tay ra , khó chịu , hắn đứng ngoài phòng cấp cứu, trái tim
đau như vỡ vụn giờ phút này hắn thật sự rất sợ, sợ người con gái mà hắn
yêu sẽ rời bỏ hắn , sợ khi cánh cửa đó mở ra hắn sẽ chỉ nhìn thấy một cơ thể lạnh lẽo, mà không phải là ấp áp,dịu dàng.
Hắn không thể ngồi yên, không thể chịu đựng sự bất lực của mình.Hắn quầy lên, tuyệt vọng
như muốn tìm cách khuây khỏa nỗi đau lòng này , Ninh Dư Hạo không ngừng
đụng chạm xô đẩy qua những người xung quanh, hắn muốn được nhìn thấy cô , muốn cho cô thấy mình luôn ở bên cạnh yêu thương chăm sóc mặc dù hắn
biết cô không hề, không hề muốn hắn.
Từng giây trôi qua, hắn luôn
đợi chờ những tin tức từ bác sĩ, ánh mắt đầy sự mong manh. Cảm giác khó
tả đan xen trong tim, lo lắng và e ngại không ngừng leo lên từ trong tâm hồn. Những giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán hắn , nhưng hắn vẫn
không thể rời chân khỏi chỗ đó . Mỗi lần cửa phòng cấp cứu mở ra, tim
hắn lại tiếp tục rung động, hy vọng được nghe những tin tức tốt đẹp về
cô .
-“ Ninh Tiên Sinh, tốt rồi….hai mẹ con cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng ….vẫn cần được theo dõi kỹ lưỡng .”
Ninh Dư Hạo bàng hoàng khi nghe vị bác sĩ thông báo, hắn thật sự không ngờ
đến chuyện Tiểu Ly có thai , thật là ngu ngốc rõ ràng là do hắn không để ý đến, trước đây khi cùng với những người phụ nữ khác thì hắn luôn dùng bao , sau đó để kỹ lưỡng Lý Trung còn bắt bọn họ uống thuốc phòng tránh nhưng với cô từ lần đầu chưa bao giờ sử dụng biện pháp gì.
-“ Cảm ơn bác sĩ, …thật sự cảm ơn “
Lời nói vui mừng của hắn khiến Lý trung cùng mấy vị bác sĩ ở đó giật bắn
mình , đặc biệt là Lý Trung hắn đã theo thiếu gia của mình từ lâu nhưng
chưa bao giờ thấy hắn cảm ơn với một người như vậy, kể cả với mẹ của hắn cũng chưa bao giờ, ấy vậy mà giờ đây loại chuyện này lại xảy ra xém
chút khiến Lý Trung cho rằng mình đã nghe lầm .
Bước nhẹ nhàng vào phòng bệnh, môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười trầm ẩn lo lắng. Nhìn cô
nằm an yên trên giường bệnh, hắn nhận ra rằng ánh mắt cô đang tràn đầy
bất an và sự mệt mỏi vượt qua mọi lời nói. Trái tim của hắn bỗng chốc bị siết chặt vì sự quan tâm và lo lắng .
Lúc này hắn đột nhiên đi
lại quanh giường bệnh như một cành cây tàn tạ, cố gắng ẩn giấu sự lo âu
mà hắn đang trải qua. Nhặt những bông hoa tươi ngay bên bàn, hắn nhẹ
nhàng đặt chúng lên bàn đầu giường cô, như muốn mang đến một chút màu
sắc và niềm hy vọng. Sau đó hắn kéo ghế vào sát bên giường, vuốt nhẹ tay của cô bằng đôi tay săn chắc, cảm nhận từng nhịp tim rối bời trong
lòng. Ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương và sự quan tâm.
-“ Ly ….tôi thật sự rất vui mừng khi chúng ta đã có con”
-“ Ly … mau tỉnh lại đi… tôi muốn san sẻ niềm vui này với em “
-“ Ly…. nếu em tỉnh lại… tôi sẽ không bao giờ làm em tổn thương thêm một lần nào nữa…”
-“ Ly à … tôi sai rồi… hãy tha thứ cho tôi nhé…”
Hắn nói những lời ngọt ngào nhưng cũng có chút sự chua xót khó tả, muốn
truyền đạt tình yêu và hy vọng muốn giúp cô vượt qua mọi khó khăn, muốn
cô có thể bình an mà tỉnh lại . Mỗi lời an ủi đều mang sức mạnh như muốn đem đến cho cô niềm tin vào hạnh phúc và sự phục hồi.Hắn không ngừng
nhìn chăm chú vào Tiểu Ly , nắm chặt tay cô như muốn truyền đi toàn bộ
sự lo lắng và thương yêu của mình. Trái tim hắn thắp sáng trong tận cùng tâm hồn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ và chăm sóc cô.
***
Tiểu Ly đã rơi vào hôn mê được hai ngày , bác sĩ nói với hắn rằng do lý trí
của cô không muốn tỉnh lại ,cho nên hắn đã để cho Lý Trung điều hành
công việc rồi đến chăm sóc cho cô. Hắn luôn luôn ở bên cạnh cô mọi lúc,
kể cho cô những chuyện trước kia , từ lúc hắn vẫn đang còn là A Mặc đến
cho đến tận bây giờ khi cô và hắn giờ đây đã sắp trở thành cha mẹ trẻ
con.
Đôi mắt Tiểu Ly mấp máy tỉnh dần lại từ giấc ngủ sâu. Lờ mờ,
cô cố gắng tập trung để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Ánh sáng mờ ảo lọt
vào căn phòng rộng lớn chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cảm giác ấm áp từ ánh nắng len lỏi vào tim cô, khiến cô cảm thấy an yên và bình
dị. Thoáng qua, ánh sáng nhìn thấy hình bóng của một người đàn ông đứng
bên cạnh giường.
-“ Nước… khát nước “.
Ninh Dư Hạo vội vàng rót một cốc nước ấm, thổi qua rồi đỡ Tiểu Ly dậy giúp cô uống.
-“ Ly …. từ từ thôi..”
Ánh mắt cô ngẩn ngơ đến hắt hiu nhìn người đàn ông trước mặt dáng vẻ trầm
ấm và nam tính của hắn làm cô cảm thấy an toàn và tin tưởng. Ánh sáng
chiếu lên gương mặt điển trai, tạo ra những bóng tối và ánh sáng nổi bật , một vẻ đẹp huyền bí và cuốn hút nhưng mãi mãi không thể chạm vào
được.