Thời gian nung cốc rất lâu, thành phẩm sẽ có sau hai mươi ngày nung nóng.
Khi nung xong shop sẽ gửi thành phẩm đến tận nhà cho khách hàng. Cốc tuy bé nhưng làm rất lâu. Cả hai người loay hoay một chút. Lúc bước ra khỏi shop trời đã xế chiều.
"Em đói chưa? Tôi đặt bàn nhà hàng gần đây rồi."
Thanh Lam lắc đầu, cô đói thì có đói đó nhưng mà không quen đi ăn nhà hàng,
Lam không thích đồ Âu. Cô lắc đầu: "Đừng đi ăn nhà hàng nữa, em muốn ăn
quán bình dị hơn."
Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Em muốn ăn món gì?"
"Hủ tiếu gần trường Vĩnh Thụy. Em với Mỹ Anh hay ăn ở đó, cũng thanh đạm lắm bụng anh có lẽ ăn được."
Bách Tùng gật đầu. Anh chẳng quan trọng là anh có ăn được hay không. Chỉ cần cô muốn ăn, anh sẽ lập tức đưa đi tìm món đó.
Mất 30 phút để quay về trường Vĩnh Thụy.
Cô bán hủ tiếu vừa thấy Bách Tùng và Thanh Lam sóng bước vào trong, cô ấy mỉm cười.
"Bạn trai con hả Lam?"
"Không phải đâu cô." Thanh Lam thản nhiên đáp lại.
Bách Tùng dừng bước, sắc mặt anh tối sầm. Ánh mắt Tùng sắc lại. Anh nhìn cô trân trân.
Thanh Lam bật cười, cô tiếp tục nói: "Anh này là chồng con đó."
Sắc mặt Bách Tùng lập tức trở về bình thường, đáy mắt còn có mấy phần vừa ý.
Cô bán hủ tiếu bưng ra hai tô nóng hổi, một tô đầy đủ tất tần tật và một tô... giống như tô em bé.
Thanh Lam vừa cầm đũa lên, bên ngoài quán có tiếng rượt đuổi cãi nhau ầm ầm.
"Mẹ nó, tụi mày bắt con Dung lại đây."
Thanh Lam nhận ra chất giọng này, là giọng của cô nữ sinh đánh Dung hôm trước.
Cô buông đũa xuống, bật dậy khỏi ghế ngồi. Cô nhanh chân bước ra ngoài
hóng xem chuyện gì đang xảy ra. Trước mắt Lam là hình ảnh Dung bị đám nữ sinh kia truy đuổi. Quái lạ thay hôm nay là chủ nhật. Cô ta lảng vảng ở trường làm gì để bị rượt thế?
Đám nữ sinh kia tản ra, mỗi người một gốc truy tìm Mỹ Dung. Thanh Lam nhìn
một vòng, cô cũng chẳng thấy Dung đâu. Lần trước có thể hét lên dọa bọn
họ giám thị đến. Lần này biết hét lên gọi ai đây.
À phải rồi!
"Anh! Họ đánh nhau đây này. Anh chạy ra dọa ném bọn họ vào trại giáo dưỡng đi."
"..." Bách Tùng cạn lời.
Anh đành đứng dậy, giả vờ bước ra ngoài đi mấy vòng. Quả nhiên, mấy cô nữ
sinh thấy anh như thấy trại giáo dưỡng. Bọn họ nhanh chóng tản đi nhanh, thu người về không tìm Dung nữa.
Dùng bữa xong hai người đánh xe dạo phố, anh hạ mui xuống để tóc cô được đón gió. Thanh Lam giơ tay đón gió cười tươi. Miệng ngân nga mấy câu hát
chẳng rõ lời. Hai người cùng nhau dạo phố, ngắm thành phố về đêm. Siết
tay nhau tản bộ trên con đường tấp nập.
Đêm đã muộn, anh hôn lên tóc cô, hai người lên xe về nhà.
Chiếc mui trần đỗ trước cửa nhà họ Hoàng.
Trong đầu anh bắt đầy nhảy ra lời Gia Bảo nói.
Bước 4: Chủ động tiếp xúc thân mật.
Bách Tùng nhớ đến lời Gia Bảo truyền đạt, anh đắn đo suy nghĩ một chút. Có nên làm theo lời Gia Bảo không?
Bách Tùng chưa kịp nghĩ xong, Thanh Lam đã lên tiếng: "Về đến nhà rồi, em vào trước đây. Anh về cẩn thận nhé ông xã!"
Cô toan mở cửa bước xuống xe nhưng anh nhanh tay hơn giữ cô lại.
"Con người tôi sống rõ ràng, có mở đầu phải có kết thúc, có qua phải có lại."
Lam bị một đống dấu chấm hỏi rơi xuống đầu, anh đang nói cái quái quỷ gì thế?
"Anh nói gì vậy?"
"Hôn tôi."
"Hả?"
Bách Tùng cau mày, "Buổi sáng tôi đã hôn em rồi, bây giờ em phải hôn đáp lễ chứ?"
Thanh Lam ngớ người, ở đâu ra cái luật lệ kỳ quặc vậy?
"Có vụ hôn đáp lễ nữa à?"
"Em không biết à?" Bách Tùng nói.
"Em không biết." Thanh Lam lắc đầu.
Bách Tùng nhanh chóng kéo cô đến sát gần anh, mặt đối mặt với khoảng cách
thật gần. Bách Tùng đỡ gáy Lam, nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi
đỏng mọng một nụ hôn sâu. Anh cướp đi số mật ngọt trong khoang miệng cô, trả lại cho cô phần ngọt ngào của anh. Dây dưa giao nhau. Nụ hôn dịu
dàng mà bất ngờ này khiến Lam chỉ biết vụng về đáp trả. Bầu không khí
trong ô tô tăng nhiệt bởi nụ hôn nóng bỏng cuối ngày này.
"Hôn như thế này, bây giờ em đã biết chưa?"
Bước 4 thành công hoàn hảo.
Chuyên gia Gia Bảo chấm 10/10.
Ting!
Tin nhắn từ điện thoại Bách Tùng nhảy lên. Hai người không hẹn mà cùng
hướng mắt nhìn về phía màn hình điện thoại. Dòng tin nhắn mù mắt xuất
hiện.
Gia Bảo: Bạn ơi, tao quên dặn mày bước thứ 5.
Gia Bảo: Sau khi hoàn thành 4 bước, bước thứ 5 chính là...
Gia Bảo: Bế nàng lên giường.
Gia Bảo: Ha ha ha, chúc bạn có một đêm đáng nhớ.
Bách Tùng vội ném luôn điện thoại ra ghế sau.
Anh quả quyết: "Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!"
Thanh Lam chớp mắt nhìn anh, "Hóa ra anh bài bản như thế, có cả từng bước
luôn à? Cái gì mà em chưa đủ tuổi, cái gì mà không hứng thú."
"Đây là không hứng thú của anh đó hả?"
Tin nhắn từ trong máy cô đã thấy hết, anh có nhảy xuống biển lặn một nghìn
mét cũng không rửa oan được. Thật sự anh chẳng hề nghĩ đến chuyện đó.
Tất cả là do thằng khốn Gia Bảo bày trò.
Bách Tùng hơi lúng túng, anh nói: "Em nghe tôi giải thích đã."
Thanh Lam cười gian, bắt đầu trêu anh: "Lên giường rồi giải thích được không?"
"Lam!"
__________
Trong lúc đó, nhà kho cũ tại một con hẻm tối tăm cách trường học một đoạn khá xa.
"Sao? Cưng muốn anh bảo kê cho cưng hả?"
Mỹ Dung quỳ trên đất, gật đầu lịa.
Giọng đàn ông hơi chói tai vang lên, xung quanh có mấy tên đàn em khoanh tay
đứng nhìn. Tên này là anh Đại trong miệng mấy cô nữ sinh giang hồ trường Vĩnh Thụy hay đồn đại. Được biết tên này có mối quan hệ rộng trong
thành phố. Chuyên đi gây sự đánh nhau, phe phái rất đông. Mấy cô nhóc
mới lớn muốn hống hách ở trường thường hay tìm tên này xin bảo kê.
Nhưng đời chẳng cho ai thứ gì miễn phí, tên Đại mặt mũi gian manh hất cằm lên.
"Anh bảo kê cưng, vậy anh được cái gì?"
"Anh muốn cái gì cũng được." Bất cứ cái gì cũng được, một người cao ngạo
hống hách như cô ta không thể chấp nhận chuyện mình bị ức hiếp. Mấy con
nhỏ ức hiếp cô ta còn từng là đàn em dưới trướng. Lúc trước đi học ai
cũng kính sợ, bây giờ đến trường toàn bị đuổi đánh. Về nhà có trút giận
lên Mai Thúy cũng không hết uất ức.
Mỹ Dung nào cam tâm để bọn họ lấn lướt lên mặt như thế, cô ta cũng chẳng
cam tâm để đám nhốn nháo đó đuổi đánh mỗi ngày. Càng không cam tâm để
hai kẻ gây ra chuyện này được yên. Mai Thúy và Thanh Lam.
Mai Thúy là con khốn đáng ghét, lúc nào cũng vượt mặt cô ta trong nhà về
học lực, vẻ ngoài bấy cứ một ai cũng khen ngợi Thúy, trong khi con nhỏ
đó chỉ là đồ chắn xui xẻo. Nó là cái thá gì mà luôn lấn lướt cô ta?
Bây giờ con nhỏ đó sắp dọn đi, Dung không thể về nhà xả giận ức hiếp lên nó nữa. Chỉ có thể hành hạ Mai Thúy ở trường, muốn làm được chuyện này
phải có đàn em. Hiện tại Mỹ Dung đang bị đuổi đánh, cô ả cần một người
chóng lưng. Vậy nên để có được sự bảo hộ từ anh Đại. Bất cứ việc gì Dung cũng đồng ý hết.
Nghe thấy Mỹ
Dung bảo "Anh muốn cái gì cũng được", tên Đại nhếch miệng cười xấu xa.
Hắn ta đứng bật dậy rời khỏi cái ghế sofa cũ nát. Tiến đến trước mặt Mỹ
Dung, hắn nâng cầm cô ả lên.
"Cũng xinh đẹp đó, phía sau có giường trống, vui vẻ với anh một chút. Anh sẽ lo cho cưng thừ A tới Z."
Mỹ Dung hiểu ý tên Đại ngay, cô ả không cần suy nghĩ mà đứng dậy ngay,
thẳng bước leo lên chiếc giường cũ mèm bẩn thỉu. Tên Đại ra hiệu cho đám đàn em ra ngoài, cửa kho khóa chặt từ bên trong.
Hắn ta cười một tràng sặc mùi khả ố, nhanh chân tiến về phía giường, hai tay thoăn thoắt lột phăng chiếc váy trên người Dung.
Đường nét thiếu nữ hiện lên trước mắt, tên háo sắc cuồng loạn này không cưỡng lại được. Hắn ta đề Mỹ Dung bắt đầu những nụ hôn tởm lợm. Quần áo trong dần dần bị kéo xuống, nét xuân tràn tròn căng lộ ra bên ngoài bị tên
Đại ngấu nghiến bóp nát.
Mỹ
Dung nằm trên giường chấp nhận mọi sự ghê tởm, đôi lúc cô ả muốn vùng
dậy nhưng nghĩ đến những tháng ngày tủi nhục. Cô ả lại quyết định buông
xuôi, để mặc cho tên này vấy bản thân xác mình. Tất cả chỉ để đổi lấy
quyền lực, một chỗ dựa để tiếp tục ức hiếp người khác.
Tên Đại như một con thú phát cơn, hắn thô bạo, dung tục như muốn xé nát
thân thể Mỹ Dung. Từ đợt thô bạo truyền đến, đau xé nát thần hồn. Hắn
vừa phá lên mấy trận, phát ra những tiếng thở dốc thỏa mãn. Từng đợt
từng đợt như thế, lẳng lặng rút hết xuân xanh.
Trận tra tấn này không biết diễn ra bao lâu Mỹ Dung đờ đẫn nhìn lên trần
nhà, cả người toàn là đau đơn. Tên Đại thoản mãn mặc áo quần áo vào, nụ
cười kinh tởm vẫn hiện trên môi.
"Cưng tuyệt lắm, anh rất thích. Ngày mai không thích đứa nào ở trường, cứ thẳng tay đánh nó đi. Nó láo với em thì gọi anh."
Mỹ Dung ngoan ngoãn gật đầu.
Tên Đại lại nói thêm.
"Khi nào anh gọi nhớ đêm thân xác xinh đẹp này đến phục vụ anh nhé."
Đầu óc Mỹ Dung bất chợt nhảy số, một ý tưởng kinh tởm lóe lên trong đầu cô ả.
"Anh thích mấy cô gái xinh đẹp lắm sao?"
"Đương nhiên." Tên Đại chẳng thèm suy nghĩ, đáp ngay.
"Nếu em giúp anh ngủ với hoa khôi trường Vĩnh Thụy thì sao?"
"Nghe thú vị đấy, nếu cưng có thể giúp anh. Cả thành phố này cưng không phải sợ ai."