Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 82: Hồi 82: Bẽ bàng


trướctiếp

Bộ tộc Thác Đề cứ như vậy cùng nhau trải qua một đêm ngoài trời gió rét, từng cơn gió thổi qua càng làm bừng lên thêm ngọn lửa thù hận bên trong lòng họ. Nhưng cũng vì sự xuất hiện lạ lùng của vị hoàng tử nhỏ tuổi mà đã khiến cho một số ít dân chúng tộc Thác Đề có cái nhìn khác về người Mông Cổ.

Trong số đó có cả hai tiểu nữ hài kia.



Sáng sớm hôm sau, tộc Thác Đề bị chia tách ra, họ được trao tặng cho những quý tộc Mông Cổ như một món quà từ Đà Lôi khả hãn.

Những tên quý tộc lựa chọn họ lại không khác nào như đang lựa chọn một món hàng hay là gia súc, căn bản không hề xem dân chúng tộc Thác Đề là con người.

Vị tiểu hoàng tử gọi là A Liệt nọ tất nhiên cũng có mặt, khi hắn nhìn thấy hai tiểu nữ hài ngày hôm qua bị một viên quan to béo lôi đi thì vô cùng bất mãn, vừa định hô lên ngăn lại nhưng chưa kịp thì những người dân tộc Thác Đề đã ồ ạt xông lên, ra sức giành lại tiểu thánh nữ của họ.

Tất nhiên, cuộc nổi dậy nhỏ bé này ngay lập tức đã bị binh lính Mông Cổ đàn áp rất dễ dàng. Nhưng cũng vì thế mà đã thu hút sự chú ý của Đà Lôi.

“Thánh nữ? Ai trong hai nữ hài này là thánh nữ?”

Ngồi trên vương tọa oai nghi, Đà Lôi hơi nhướn người lên để nhìn cho rõ.

Lúc này, hiểu được sự tình có phần bất lợi, dân chúng tộc Thác Đề không ai bảo ai nhưng đều đồng loạt im lặng.

“Không nói? Vậy giải cả hai tiểu cô nương này lên đây.” Đà Lôi ra lệnh.

“Thưa hãn phụ, họ chỉ là trẻ con mà thôi, đâu cần phải…” A Liệt chẳng đành lòng, liền quỳ xuống tâu.

Đà Lôi nhìn con mình như thế thì trong bụng không khỏi cảm thấy buồn cười, bèn vẫy tay gọi hắn lại gần, song bảo thế này: “Nghe nói thánh nữ tộc Thác Đề muôn đời nay đều là vị công chúa có khả năng tiên tri tương lai, nếu nắm giữ được nàng ta thì chắc chắn Thiên triều sẽ vượt lên trên tất cả mọi đế quốc!”

A Liệt chớp chớp đôi mắt ngô nghê của mình nhìn Đà Lôi, thầm nghĩ mà hoang mang vô cùng, trên đời này lại có tồn tại thuật tiên tri ư?

Bấy giờ, Đà Lôi khả hãn mất kiên nhẫn, hắn lớn tiếp lặp lại lần nữa với hai nữ hài quỳ bên dưới điện: “Ai trong hai ngươi là thánh nữ!?”

A Liệt đứng ở bên trên nhìn xuống, trái tim non nớt của hắn trong giờ phút này sắp sửa nổ tung khỏi lòng ngực, hồi hộp không chi tả xiết.

“Là ta.”

Rốt cuộc cũng có một người chịu lên tiếng rồi, nhưng…đó đâu phải là…. ngôn tình hoàn

Điều này, Đà Lôi dĩ nhiên không biết được, hắn tỏ ra rất thích thú trước phát hiện mới, nhìn tới nhìn lui dò xét nữ hài tự nhận là thánh nữ kia một lượt.

“Hãn phụ…” A Liệt ấp úng, hắn biết hãn phụ của hắn đang bị lừa nhưng trong lòng lại mâu thuẫn quá, nửa muốn nói ra nửa lại không.

Từ trước đến nay A Liệt chưa từng dối gạt hãn phụ, bây giờ hắn rơi vào tình cảnh này quả thật khó xử muôn đường.

Nhưng vào đúng lúc hắn vừa định nói ra thì liền chạm phải ánh mắt của dân chúng Thác Đề, bọn họ đang dùng ánh nhìn của mình để cầu xin hắn đừng nói ra sự thật. Bởi lẽ sẽ chẳng ai biết được vị đại hãn Đà Lôi kia sẽ có âm mưu gì đối với thánh nữ nắm trong tay khả năng tiên tri ấy.

“Con vừa định nói gì vậy, A Liệt?” Thình lình Đà Lôi cất giọng hỏi làm cho hắn giật nảy mình.

Ấp a ấp úng thưa: “C..con..con…”



“Con thế nào hở con trai của ta?”

“C..con…con…con cũng muốn chọn một người trong số họ!” Gấp gáp quá, A Liệt ngờ nghệch chỉ có thể dùng cách này để qua ải.

Đà Lôi là kẻ hết mực cưng yêu con cái của mình, một yêu cầu nhỏ nhặt như thế tất nhiên không khiến hắn đắn đo. Dù A Liệt không chủ động xin thì hắn cũng đã định sẽ tặng cho đứa trẻ này một món quà rồi.

Đứa trẻ mà sẽ thay hắn thống trị vạn dặm Mông Cổ, tiếp nối giấc mộng còn dang dở của Thành Cát Tư Hãn vĩ đại.

“Con muốn chọn ai?”

A Liệt phân vân, trong lúc đó lại nhìn thấy viên quan to béo ban nãy định bắt hai tiểu nữ hài bây giờ vẫn còn đứng cười nham nhở thì hắn cũng quyết định được rồi.

“Con muốn nàng ấy!”

Hắn chỉ tay vào tiểu thánh nữ thật sự trước tất cả đôi mắt ngỡ ngàng. Cả ngay nàng cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ, mở to đôi mắt tròn xoe như ngọc nhìn về phía hắn.

“Tốt lắm! Thế tiểu nữ hài kia, ngươi tên họ là gì?” Đà Lôi cất cao tiếng cười, hỏi.

“A La Mạc Hạnh.”

A La Mạc Hạnh ư?…Trái tim A Liệt khi ấy thoáng vài giây đã bị chững lại, hắn chưa từng biết có nữ hài nào lại mang cái tên đẹp như vậy hoặc cũng có thể do người mang cái tên này là nàng ấy nên nó mới trở nên đẹp đẽ.

“Vậy còn thánh nữ? Thánh nữ tên là chi có thể cho bổn hãn được biết hay không vậy?”

Nữ hài nọ vốn là thị nữ thân cận của A La Mạc Hạnh, nay vì bảo hộ chủ nhân mà phải gánh lấy thân phận thánh nữ này, bấy giờ nói nàng không sợ là không phải, nhưng sợ thì có ít gì? Sợ thì sẽ không bảo vệ được Hạnh nhi!

“Ta, ta là Y Vi.”

“Cái tên nghe hay đấy.” Đà Lôi nhoẻn miệng cười, hắn liếc mắt nhìn sang A Liệt, rồi lại nhìn về phía thánh nữ nọ, tự dưng trong lòng nhen nhóm một ý định rất thú vị.

Không chậm chờ lâu, liền đứng bật dậy ban chiếu chỉ rằng: “Xét thấy Hốt Tất Liệt con ta đã đến tuổi để tiếp nhận sự dạy dỗ dành riêng cho thái tử đương triều, mai này thay ta cai trị trong ngoài bờ cõi. Vậy nên nay phong làm thái tử, ban hôn cho Hốt Tất Liệt cùng thánh nữ Y Vi của bộ tộc Thác Đề để gắn kết thêm tình hữu nghị, từ nay sáp nhập về chung một mối, lại ban A La Mạc Hạnh làm thị nữ hầu hạ, thêm trăm dặm đồng cỏ, ngàn con ngụa chiến. Từ nay hết lòng tiếp nối phụng sự cho lý tưởng cao cả của Thành Cát Tư Hãn muôn năm!”

Khâm chỉ…



Vậy đấy, vậy là chỉ sau một khoảnh khắc nhỏ nhoi, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

Suốt thời gian ấu thơ cho đến lúc niên thiếu, A Liệt luôn dốc lòng giữ trọn bí mật chung giữa cả ba, dụng tâm mà bảo vệ hai nữ tử này. Từng ngày từng ngày lặng lẽ trôi qua, nhìn thấy họ từ tiểu hài nữ dần trở thành hai nữ nhân xinh đẹp nổi danh Mông Cổ, đem sự thật về danh tính thánh nữ của A La Mạc Hạnh chôn vùi cùng dĩ vãng, để thứ duy nhất còn tồn tại chỉ là tình yêu ngày càng trở nên sâu đậm hơn của hắn dành cho nàng.

Trong trí nhớ của A Lý Bất Ca, Y Vi và A La Mạc Hạnh vô cùng thân thiết, bây giờ khi đã ở ngưỡng lục tuần nhớ lại thì mới cảm thấy sự thân thiết năm xưa giữa hai nữ nhân này có phần khá kỳ lạ. Mà họ càng thân cận thì A Liệt lại càng vui vẻ, còn cho rằng đối với Y Vi là người vợ trên danh nghĩa của mình có thể suốt cuộc đời này phải thiệt thòi để nàng gánh chịu cô đơn, nhưng nếu có A La Mạc Hạnh bầu bạn thì A Liệt sẽ đỡ phần nào cảm giác tội lỗi.

Từ khi thành niên A Liệt và Y Vi vẫn đều đặn mỗi đêm chung giường nhưng trước sau hắn đều chưa từng chạm vào nàng, làm bạn lâu đến vậy, thật sự một ý niệm vượt quá hắn cũng chưa từng có.

Nhưng đối với A La Mạc Hạnh, hắn đã từng không ít lần mơ rằng sẽ có ngày được cưới nàng về làm thê tử, đến lúc đó liệu có phải bộ ba sẽ không bao giờ xa nhau nữa không? Đến lúc đó có phải Y Vi sẽ càng vui vẻ hơn nữa? Và hắn cũng sẽ càng hạnh phúc hơn?



Tình bạn và tình yêu, căn bản năm ấy Hốt Tất Liệt chưa từng hiểu rõ.

Cho đến một đêm nọ, A Liệt cùng A Lý Bất Ca trở về rất muộn, hắn mang theo kẹo sữa ngựa là món mà hai nữ nhân ở nhà đều rất thích, định sẽ làm họ bất ngờ một phen nhưng hóa ra người bị bất ngờ mới là hắn.

Trong đêm, dưới ánh lửa bập bùng, thanh âm đó, hai dáng vẻ đó là thứ mà suốt cả cuộc đời đau khổ của mình A Liệt sẽ chẳng bao giờ quên được.

“Hai tỷ tỷ đang làm gì vậy ca ca?…” A Lý Bất Ca ngô nghê nép bên tấm rèm cùng A Liệt mà hỏi nhỏ.

“Đừng nhìn, không được nhìn…” A Liệt run giọng, vội nắm tay tiểu đệ kéo đi.

Đi được một quãng A Lý Bất Ca mới giằng ra, mếu máo nói: “Đau quá ca ca…sao lại siết tay đệ chứ…Bất Ca đau…”

Lúc này khi A Lý Bất Ca ngẩng mặt nhìn lên thì mới phát hiện ra A Liệt đang khóc, nước mắt của hắn chảy dài xuống gò má, giàn giụa và đầy uất ức.

Không ngờ được phải không? Đó không phải là tình bạn, mà đó là…tình yêu…

Hai nữ nhân ấy yêu nhau vậy hắn là gì? Kẻ thừa thải bỏ đi sao?

Đêm đó, lần đầu A Lý Bất Ca trông thấy hoàng huynh của mình trốn trong góc tối khóc đến mức thiên hôn địa ám.

Để rồi sáng ngày mai khi hắn trở về thì A Liệt đã chết, chỉ còn lại một Hốt Tất Liệt mà thôi.



Y Vi và A La Mạc Hạnh dần nhận ra sự thay đổi của hắn và vào một đêm mưa nọ của vài tháng sau, Hốt Tất Liệt uống say trở về, trông thấy Y Vi hắn đã liền xông tới chất vấn nàng, nói ra hết toàn bộ bất mãn mà thời gian qua đã phải gánh chịu.

“Ngày mai ta sẽ vào điện cầu xin hãn phụ ban hôn cho ta và Hạnh nhi!”

“Nhưng Hạnh nhi không yêu ngươi.”

“Vậy ngươi nói xem, Hạnh nhi yêu ai? Yêu ai hả!? Yêu ngươi sao!!? HAI NỮ NHÂN THÌ LÀM SAO MÀ YÊU ĐƯƠNG ĐƯỢC, HAI NGƯƠI CHỈ CÓ THỂ LÀM NỮ NHÂN CỦA TA THÔI!!!”

Chát!

Một cái tát hạ xuống, nửa bên gương mặt Hốt Tất Liệt đau điếng nhưng cũng không khiến hắn tỉnh táo ra.

“Ta xem ngươi là bằng hữu mà, vì sao lại cướp ái nhân của ta chứ? Ta đã…rất dịu dàng với ngươi mà…ta không ép ngươi làm bất cứ gì cả, vì sao ngươi lại ép ta?”

“Ta xin lỗi, nhưng ta và Hạnh nhi đã thương nhau từ khi còn ở tộc Thác Đề rồi.”

“Thương? Ngươi gọi như vậy là thương à? Nó không bình thường chút nào!” Hốt Tất Liệt ngửa cổ lên trời cười cay đắng.

Song, lại gạt nước mắt nói tiếp: “Để đêm nay ta cho ngươi biết thế nào mới là bình thường.”

Vậy là sau nhiều năm mang danh nghĩa phu thê, đêm ấy Hốt Tất Liệt và Y Vi cũng chính thức động phòng, nhưng hoa chúc tan tác, gối chăn đẫm lệ.

Sau một đêm dài chỉ còn lại là bẽ bàng đắng cay.

trướctiếp