Hùng Thuận đã tìm kiếm rất nhiều thông tin quanh bức tranh, cả về người hoạ sĩ kia, nhưng kết quả không như mong đợi.
“Haizzz... mình là một kẻ bất tài.”
Hùng Thuận chán chường quẳng đi cây cọ và đứng lên rút một điếu thuốc. Cậu
đã hút hết điếu này đến điếu khác trong suốt mấy ngày qua. Ban đầu lượng nicotin giúp cậu dễ dàng hơn trong việc tìm cảm hứng, nhưng về sau thì
nó không còn tác dụng nữa mà lại biến thành cơn nghiện.
Mấy ngày
qua, cậu tự nhốt mình trong căn phòng này với hy vọng sẽ nắm bắt được
điều gì đó, nhưng dường như bất lực. Râu tóc mọc dài không được cạo
sạch, quần áo nhăn nhúm, khắp phòng đều là vỏ cơm hộp và tất nhiên trộn
lẫn vào nhau và tạo nên thứ mùi không thể chịu được.
Nỗi chán
chường chợt ập đến không báo trước. Có lẽ cậu nên bỏ cuộc. Có những thứ
không phải muốn là có thể làm được. Đặc biệt với những điều không đúng
đắn thì càng không thể chấp nhận.
Hùng Thuận mở cửa sổ, đưa cái đầu bù xù của mình ra ngoài và rít từng hơi
thuốc. Cậu lơ đễnh nhìn trời mây từ khu chung cư cũ nát này. Hiện tại,
cuộc sống của cậu không thiếu thốn, nhưng nơi này đã ở từ thời sinh
viên, cậu cũng lười đi. Hàng xóm quanh đây đều biết tính cách của cậu
nên chẳng ai phàn nàn gì cả, chuyển sang nơi mới, giao tiếp với người
khác khiến cậu thấy không ổn.
Từ tầng bốn của chung cư, tầm nhìn
của cậu cũng rộng hơn. Phóng tầm mắt ra chút nữa là bắt gặp khu nghĩa
trang ảm đạm với hàng nghìn ngôi mộ. Người ta thường ví von đó là “thành phố buồn”.
Hùng Thuận chợt nhíu mày: “Nghĩa trang đó lúc nào cũng thế à? Sao trước đây mình không cảm thấy điều đó nhỉ?”
Thứ lọt vào mắt của Hùng Thuận chính là một màu khói u ám, như chiếc lồng
chụp bao bọc lấy cả khu nghĩa trang. Cậu không biết rằng, khi gần đến
cái chết, con người có thể thấy vài thứ không thuộc về nhân gian.
Hùng Thuận cảm thấy rờn rợn khi cứ chăm chú nhìn như thế. Dù dáng vẻ vốn dĩ
của khu nghĩa trang kia như thế nào thì cũng không phải việc của cậu.
Bây giờ, cậu cần hoàn thiện bức tranh kia trong vòng ba ngày. Nếu không, đơn hàng này sẽ bị huỷ, và tất nhiên, không chỉ là mất một chút tiền
đền hợp đồng.
Cậu đã quá tự tin vào khả năng của mình khi chấp
nhận giao kèo. Đáng lẽ, cậu nên dừng lại và hài lòng với số tiền đang có cùng với những dự án chép tranh đơn giản hơn. Lòng tham chính là thứ dễ đẩy con người đi xa giới hạn. Đôi lúc nó sẽ giúp chúng ta huy hoàng,
nhưng đôi lúc sẽ khiến chúng ta chết chìm trong đống tội lỗi.
Không tập trung được, Hùng Thuận quyết định làm vài việc linh tinh mà cậu cho rằng có thể đánh lạc hướng đầu óc mình, ví dụ như gọt bút chì. Một con
dao găm nhỏ, và cây bút cùn. Cậu cứ ghì sát lưỡi dao vào thân gỗ và gọt
xèn xẹt, từng vụn gỗ rơi ra, trong một giây lơ đễnh, lưỡi dao trượt khỏi thân và cắt vào ngón tay đang kìm bút của cậu.
“Chết tiệt!”
Hùng Thuận tức giận gầm lên, quẳng cả con dao và cây bút như để trút giận.
Vết máu theo lực quất mạnh của cậu bay dính vào tấm vải vẽ đang nằm im trên giá tranh khác đã được đi màu đen chìm bên dưới. Đây là giá tranh cậu
đã lên nền đen giống hệt bức tranh gốc.
Màu đen kỳ ảo trong bức
tranh kia đã được cậu tìm ra một cách dễ dàng, nhưng thứ màu đỏ tạo nên
sắc chủ đạo lại khiến cậu đau đầu vì vẫn chưa khám phá ra. Chúng là thứ
màu quỷ quái gì không rõ, dường như len lỏi rồi đan xen với lớp màu đen
bên dưới, quấn quýt không rời. Hùng Thuận đã tìm đủ loại màu nhưng vẽ
mãi vẫn không tạo ra được sự vất vưởng, luyến tiếc trong đó.
Cậu
rút vội khăn giấy giữ chặt ngón tay đang chảy máu. Vết thương không sâu
nhưng đau rát. Chưa kể, tay của người hoạ sĩ rất quan trọng, cậu còn
chẳng bao giờ vào bếp cầm dao.
Hùng Thuận rên nhẹ, rồi từ từ thả
ngón tay ra, máu đã ngừng chảy, vệt máu bám vào khăn giấy tạo nên vết
loang lổ như bức tranh nghệ thuật. Cậu thích thú quan sát và đôi mắt
chợt sáng lên như tinh tú trên trời.
Cậu hoảng hốt vồ chạy đến
giá tranh phủ lớp vải đã sơn đen kia, cố gắng tìm kiếm những giọt máu có thể vô tình bám vào đâu đó, nhưng trên sắc đen nọ không nhìn ra bất kỳ
thứ gì.
Hùng Thuận nghiêm mặt, quay tìm con dao găm vừa bị mình
vứt đi, rồi như bị thứ gì đó xâm nhập, cậu cắt một vết dọc lên vết
thương vừa rồi.
“A...”
Cậu rên nhẹ, nhưng rồi lại mỉm cười nhìn máu đang chảy ra. Cậu dùng tay còn lại, bóp mặn đầu ngón tay cho
máu tuôn ra nhiều hơn, đến khi đạt được lượng mong muốn, cậu đưa ngón
tay lên nền màu đen thẳm và hạ một đường xuống dưới lớp vải tranh.
Vết máu lập tức lan ra, quấn quýt, luồn lách vào từng thớ vải, bám chặt trên nền đen tạo ra một mảng lờ mờ kỳ lạ sắc đỏ.
Hùng Thuận như hét lên: “Hoá ra là máu, hoá ra lão ta dùng máu để vẽ tranh.”