Khải Luân liên tưởng đến lời cảnh báo của sứ giả địa ngục mấy ngày
trước. Vào hôm đó, Khải Luân đã không đưa ra quyết định ngay lập tức mà
đề nghị kẻ ấy cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ.
Sau khi lấy lời khai sơ bộ, cảnh sát thấy rằng Đình Trường chỉ là một công dân bình
thường, đang nằm trong bệnh viện điều trị. Tuy nhiên, có một bệnh nhân
khác đã cáo buộc anh ta là kẻ giết người và mọi người đều tin rằng Đình
Trường đã chôn xác ai đó và bị bệnh nhân nọ phát hiện.
Họ cũng
tiến hành lấy lời khai của Khải Luân và xác định rằng vào thời điểm bệnh nhân kia trông thấy người chôn xác thì Đình Trường đang ở nhà. Có điều, Khải Luân là người thân của Đình Trường, khó tránh có tình huống cho
lời khai giả và bao che ở đây.
Cảnh sát làm theo thủ tục và hẹn
Đình Trường sau khi xuất viện đến trụ sở làm việc lại. Đình Trường bảo
rằng mình không giết người cũng không chôn xác. Cảnh sát chỉ ghi chép
chứ không có bất kỳ đánh giá nào.
Trong hai ngày ở lại bệnh viện, Khải Luân cũng đã điều tra về bệnh nhân kia. Cậu đã trò chuyện với các y tá để tìm hiểu thêm thông tin cá nhân của ông ta. Tất nhiên đây là tình huống không được phép nhưng Khải Luân có vẻ ngoài rất ưa nhìn nên được
chị em y tá hết lòng hỗ trợ và tiết lộ đôi điều.
Mọi người bảo rằng người đàn ông ấy vào viện trước Đình Trường vài tiếng.
Ông ta chỉ vừa tỉnh lại hai ngày trước và thường có những hành vi kỳ
quặc. Y tá vì muốn đảm bảo an toàn nên thường cột ông ta vào giường,
không nghĩ đến ông ta thế mà thoát được.
Người đàn ông ấy không
có người thân, ông ta được một người qua đường đưa vào viện trong tình
trạng bất tỉnh. Điều kỳ lạ là dù không có người thân nhưng toàn bộ viện
phí của ông ta đều đã được thanh toán.
Khải Luân có chút tò mò về người đã thanh toán tiền viện phí này thì y tá lắc đầu nói: “Chúng tôi
chỉ biết đã được thanh toán, còn ai thì không rõ.”
Điều tra của
Khải Luân tới đây thì chạm ngõ cụt. Cậu quay lại phòng bệnh và kể lại
với Đình Trường. Trong khi đó, vấn đề Đình Trường lo lắng lại là tình
trạng hiện tại của Khải Luân.
Câu chuyện của họ đang dừng ở việc
tên sứ giả địa ngục kia muốn giao dịch với Khải Luân. Nhưng hỏi thế nào
thì Khải Luân cũng chỉ ậm ừ cho qua. Trái tim anh đập mạnh vì lo lắng và căng thẳng.
Vào lúc này, cảnh sát đã cử một người đến túc trực ở bệnh viện, tại phòng bệnh của Đình Trường với lý do ngay khi xuất viện
thì đưa Đình Trường đến trụ sở luôn. Với lý lẽ như thế thì anh không có
cách nào phản bác được. Và vì có thêm người lạ nên câu chuyện của anh và Khải Luân cũng chẳng đi đến đâu.
Khải Luân nhờ thế mà tạm thời
không phải trả lời câu hỏi của Đình Trường. Trong khoảng thời gian này
dù không thu được thêm thông tin gì từ các y tá thì cậu vẫn không lùi
bước. Khải Luân liền lập kế hoạch tiếp cận bệnh nhân kia ngay trong tối
nay.
Khi ánh trăng lên cao, các phòng đều đóng cửa tắt đèn thì Khải Luân lẻn ra
ngoài đi tìm người đàn ông kia. Qua thông tin mà y tá cung cấp, Khải
Luân biết ông ta nằm ở phòng cuối khu vực này.
Hành lang bệnh
viện vắng tanh, thảng hoặc có tiếng gió lùa qua các ô cửa kính chưa đóng chặt. Khải Luân bước nhanh đến căn phòng cuối cùng. Cậu đứng trước cánh cửa khép hờ, bên trong tối om, hẳn là y tá đã không đóng chặt sau khi
rời đi.
Khải Luân nương theo ánh đèn của hành lang đẩy nhẹ cửa
rồi bước vào. Phòng bệnh lớn nhưng chỉ có một chiếc giường. Cậu tiến lại gần và trông thấy người đàn ông nọ đang bị cột chặt tay chân nằm thẳng
đơ nhắm mắt.
Cậu đưa tay lên mũi ông ta để kiểm tra hơi thở để
rồi cảm thấy buồn cười vì mình lại làm ra hành động thiếu suy nghĩ như
thế. Khải Luân đi xuống phía cuối giường, ở đấy một tờ giấy nhỏ được kẹp chặt vào tấm bảng, bên trên có ghi thông tin bệnh nhân. Cậu nương theo
ánh trăng bên ngoài mà nhìn cột họ tên. Người đàn ông đang nằm trên
giường tên là Quân.
Khuôn mặt khi ngủ của ông ta toát ra vẻ đau
khổ và cô đơn, nhưng vì có thuốc an thần nên đã bớt đi phần điên loạn.
Khải Luân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh và nhẹ gọi ông ta dậy. Cậu cẩn
thận lấy tay bịt miệng đề phòng ông ta trông thấy cậu mà hoảng loạn hét
lên.
Bệnh nhân nọ bị đánh thức, nặng nề mở mắt và không thấy rõ
thân hình chìm trong bóng tối của Khải Luân. Duy chỉ có đôi mắt bạc sáng lấp lánh là đang chăm chăm nhìn ông ta.
Người đàn ông hoảng hốt định la lên nhưng nhận ra âm thanh bật ra chỉ là tiếng ú ớ do đối phương đã bịt chặt miệng mình.
Khải Luân thì thầm với ông ta: “Ông điên khùng thế nào tôi không cần biết,
nhưng giờ phút này phải tỉnh táo để trả lời câu hỏi của tôi, nếu không,
tôi e rằng cái mạng già của ông không qua nổi đêm nay.”
Ông ta
chẳng qua chỉ là kẻ vô gia cư, không phải kẻ điên. Chỉ là khi vừa tỉnh,
thấy mình bị cột chặt trên chiếc giường trong căn phòng lạnh lẽo này nên ông ta đã hoảng sợ và tìm cách trốn chạy. Có điều, không nghĩ tới lại
gặp kẻ giết người, chôn xác. Ông ta không điên thì cũng suýt hoá điên.
Giờ phút này khi bị Khải Luân đe doạ, ông ta lập tức tỉnh táo và nhận định
lại hoàn cảnh của bản thân. Ông ta chỉ biết gật đầu liên tục để mong
Khải Luân có thể hiểu thành ý hợp tác và đừng giết mình.
Khải Luân nhẹ cười: “Tốt lắm! Tôi sẽ thả tay ra, nhưng nếu ông la lên thì lập tức hồn lìa khỏi xác. Nhớ chưa nào!”
Cậu không thường đe doạ kẻ khác, nhưng khi Đình Trường rơi vào tình cảnh
này thì buộc cậu phải giở thủ đoạn thôi. Có là thánh nhân cũng phải
chuyển thân thành ác bá để cứu người yêu.