Truy Hồn - Lý Ngư
Phương Hải Đường bị giam cầm trong một chiếc lồng sắt, mà chiếc lồng này cùng với hơn hai mươi mấy chiếc lồng còn lại được đặt trong một hang
núi tối tăm. Ban đêm sơn khí tràn về lạnh như cắt thịt, những nữ hài tử
bị giam chung phải nép sát vào nhau sẻ chia chút hơi ấm ít ỏi.
Duy chỉ có mỗi Phương Hải Đường là không.
Nàng cuộn mình trong chiếc áo choàng lông cáo đã khoác trước khi bị bắt, dù
chiếc áo này cũng không đủ dày để thay nàng chống chọi rét buốt về khuya nhưng trước sau như một vẫn nhất mực không muốn cùng người khác gần gũi cận kề.
Ở nơi tàng chứa nhiều nữ hài như vậy nhưng lại yên tĩnh
lạ lùng, ngoại trừ tiếng hít thở suýt xoa thì hoàn toàn không nghe ai
khác nói chuyện hay kêu réo. Nhất là càng về đêm, hang động càng không
khác chốn ngục môn diêm phủ, lạnh lẽo đến rợn người.
Tất nhiên
trong hoàn cảnh này thì làm sao yên giấc ngủ được? Nhưng ngoài việc nằm
đó nhắm mắt chịu đựng còn có thể làm gì khác đây? Phương Hải Đường là
đang co ro cam chịu như thế sau khoảng thời gian tự mình khóc thầm rồi
cũng phải tự mình nín dứt.
Cho đến khi...
Tiếng bước chân
kia lại vang lên lần nữa, đánh động tất cả các nữ hài choàng dậy khẩn
trương, Phương Hải Đường cũng không ngoại lệ, tim nàng thót lên, liền
thu mình nép sát góc lồng. Gã người gấu tên gọi Nhị Hùng lần nữa xuất
hiện, trong cái không gian mù mịt, mùi máu bê bết trên lông hắn chính là thứ dễ dàng nhận biết nhất.
Bàn chân Nhị Hùng giẫm lên nền đất
từng bước nặng nề, tựa hồ đang đóng đinh vào những trái tim bé nhỏ thấp
thỏm xung quanh. Mỗi khi hắn ngang qua một chiếc lồng thì bàn tay to lớn đầy vuốt nhọn lại cố ý miết lên những song sắt tạo thành tiếng rít chói tai, áp đảo tinh thần "chiến lợi phẩm" của mình.
Nhị Hùng vốn đã lướt qua lồng giam Phương Hải Đường nhưng không hiểu vì sao đã quay đầu trở ngược lại, hắn nhìn sang nhóm nữ hài đang rúc mình vào nhau rồi
liếc mắt tới chỗ Phương Hải Đường đơn độc trốn trong góc.
Nhị Hùng mở cửa lồng, lần nữa chui vào bên trong, hướng phía nàng đi tới.
Phương Hải Đường kinh hoàng tột độ khi bàn tay lông lá to lớn đầy vuốt sắc của hắn vươn tới chộp lấy mình, nàng ôm đầu hét lên, chuẩn bị tinh thần để
bị bắt đi. Nhưng không, thứ Nhị Hùng nắm gọn chỉ có mỗi chiếc áo choàng
lông cáo của nàng, hắn nghiêng đầu tới lui dòm ngó rồi lại đưa lên mũi
ngửi ngửi, giống như một con dã thú đang thăm dò con mồi của mình. Đoạn, hắn trừng mắt với Phương Hải Đường, cổ họng gầm gừ thanh âm nổi nóng.
"Các ngươi xứng đáng phải trả giá!"
Dứt lời, Nhị Hùng lần nữa vươn vuốt toan vồ lấy nàng, nhưng vừa ngay đúng
lúc nguy bách đó thì ngoài cửa hang bỗng dưng vang lên một tiếng gầm
chấn động khiến cho động tác của Nhị Hùng bị đình trệ. Chợt, hắn cũng
gầm lên như đáp lại rồi vội vã đem theo chiếc áo choàng lông cáo rời đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, Phương Hải Đường may mắn thoát khỏi tử thần.
Đợi khi Nhị Hùng khuất dạng rồi thì các nữ hài còn lại mới dám buông xuống
âu lo, ai nấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, có điều người suýt bị bắt đi là Phương Hải Đường kia thì vẫn chưa hoàn hồn được, nàng như chết trân tại chỗ, ôm chặt đầu không dám hé mắt ra, thút thít khóc.
Tiểu Lương bản chất lương thiện, không nỡ nhìn nàng như thế bèn gắng gượng lết đến bên cạnh, đặt tay lên vai nàng xoa dịu.
"Đã không sao rồi, đừng sợ."
Phương Hải Đường đang trong cơn khủng hoảng, vừa hay có người chạm tới nên
được dịp bùng phát, cứ tựa hồ còn ở nhà mà trút hết ấm ức lên đầu người
ta. Nàng hất tay Tiểu Lương ra, nhạt nhòa châu lệ gắt gỏng.
"Ta đã nói đừng chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi vào người ta rồi mà, đồ điêu dân!!"
A Miên ở một bên nhìn thấy mà chướng mắt, dùng cánh tay còn lại kéo Tiểu
Lương tránh khỏi Phương Hải Đường, lại tiếp tục dè bĩu nàng.
"Phải, chúng ta đều là điêu dân, nhưng một tiểu quận chúa như ngươi sẽ phải
chịu hành hạ chung cùng một chỗ với chúng ta, xem ra cũng đáng để hân
hoan lắm."
"Tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta!"
"Không
đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi tưởng bản thân còn là quận chúa
à? Rơi vào chỗ này rồi thì chỉ có con đường chết hoặc sống không bằng
chết, ta và ngươi đã chung một loại rồi! Uổng công Tiểu Lương tỷ tỷ quan tâm ngươi, đổi lại là ta thì sẽ chỉ cười vào mặt ngươi thôi."
Tiểu Lương chen ngang định can ngăn nhưng lần này Phương Hải Đường hoàn toàn không nhịn được nữa, bản tính nàng vốn vô cùng nóng nảy, nay vì nỗi sợ
áp bức mà càng trở nên tệ hại hơn, từ bé chí trưởng chưa từng phục quỵ
bao giờ thế mà phải có ngày hôm nay, nhịn, căn bản đã nhịn không nổi nữa rồi.
Nhất thời, Phương Hải Đường tận hết sức lực trong cái thân
thể rã rời của mình mà xông tới giáng xuống gò má A Miên một cái tát, mà A Miên kia tất nhiên không vừa, dù chỉ còn một tay thì nàng ta vẫn muốn dạy dỗ ả nha đầu cường hào ác bá không biết thức thời này một phen, bèn cũng vung tay xô ngã Phương Hải Đường. Tiểu Lương và các nữ hài khác
thấy vậy thì kinh hồn táng đảm, sợ rằng đánh động đến Nhị Hùng chỉ vừa
mới rời đi nên ra sức can ngăn hai người, làm cho những chiếc lồng khác ở xung quanh cũng bắt đầu nổi lên thanh âm xôn xao.
Phương Hải
Đường quả nhiên không hổ danh ác bá đã được truyền tụng khắp cả kinh
thành, ở gia nội bạc đãi Phàn Phù Dung gây nên náo động còn chưa đủ, nay ở chốn máu thịt nhơ nhớp, nguy hiểm trùng trùng như vậy mà còn có thể
cùng người khác làm loạn.
Không biết nên khen nàng can đảm hay là phải mắng nàng ngu ngốc nữa.
Đột nhiên, trong cái đám hồ nháo ấy, đuôi mắt Phương Hải Đường vô tình chạm tới chiếc khóa lồng đang lung lay hờ hững. Tâm nàng kinh hỷ, vội đẩy
ngã A Miên còn đang lôi kéo mình mà lao tới bên cửa lồng.
A Miên
là con nhà nông, đáng lẽ sức khỏe phải hơn một Phương Hải Đường bệnh tật gấp nhiều lần, nhưng do nàng ở chốn này đã lâu, ăn thiếu mặc thốn còn
bị chặt tay suýt chút bỏ mạng nên bây giờ mới dễ dàng bị Phương Hải
Đường xô ngã như vậy.
Nằm bệt trên rơm mà hứng chịu cơn đau của vết thương còn chưa lành lặn hẳn truyền tới.
"Hắn ta ban nãy đi quá vội nên không khóa kĩ, ổ khóa này đã bị bung ra rồi!"
Phương Hải Đừng mừng rỡ reo lên.
Nhưng đáp lại nàng, lần nữa vẫn là tiếng cười khẩy của A Miên.
"Lại có kẻ không biết sống chết rồi, nhưng nếu là quận chúa cành vàng lá
ngọc này thì đáng đời lắm. Còn chờ gì nữa? Tận dụng cơ hội mà trốn đi."
Tiểu Lương bị gãy hai chân, nãy giờ còn phải khuyên ngăn cả hai nên mệt đến
lã người, nàng nâng tay áo dính đầy bụi cát quẹt ngang tầng mồ hôi lấm
tấm trên trán, chân thành cảnh báo Phương Hải Đường.
"Ngươi đừng
manh động, không ai có thể trốn thoát khỏi đây đâu, còn chưa ra được đến rừng thì đã bị huynh đệ Hắc Hùng bắt lại cả rồi. Bọn chúng sẽ trừng
phạt kẻ nào dám bỏ chạy, hình phạt nặng nề vô cùng, ngươi xem...chân của ta và tay A Miên đều là vì cố gắng bỏ trốn mà bị phế mất."
Nghe
vậy, Phương Hải Đường lòng dạ dao động, trước mắt là cái ổ khóa lơi
lỏng, cơ hội trốn thoát đã ở sát bên, nếu bỏ lỡ thì chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ chết. Nhưng nếu đúng như những lời Tiểu Lương vừa nói thì hành
động này của nàng sẽ chính là sai lầm tai hại, Phương Hải Đường chết
cũng không muốn trở thành cái bộ dạng tàn phế giống hai nàng ta.
Trong một thoáng phân vân, tâm tư cuộn trào biết bao đợt sóng, rốt cuộc
Phương Hải Đường quyết định tin tưởng vào bản thân mình, dẫu sao nàng
cũng là con cháu dòng dõi soái tướng, không thể hèn nhát bỏ lỡ cơ hội
sống sót mà rất có thể là duy nhất này được!
"Các ngươi là điêu dân, không thể so cùng bổn quận chúa được. Ta không ngu ngốc như các ngươi, ta sẽ trốn thoát."
Tiểu Lương toan định ngăn cản nàng nhưng liền bị A Miên giữ lại, nàng ta khe khẽ lắc đầu như ý muốn bảo rằng "Một kẻ bị trừng phạt là đủ rồi."
Dẫu vậy, Tiểu Lương tốt bụng vẫn không nhịn được mà nhíu mày khuyên thêm một câu.
"Đừng đi, làm ơn tin ta, ngươi sẽ phải hối hận đấy quận chúa."
Phương Hải Đường nuốt xuống ngụm khí lạnh, nàng nghe tiếng trái tim mình run
lên từng hồi, lại nhìn xuống cái ổ khóa sắp sửa rơi ra, sợ thì vẫn sợ
nhưng dứt khoát phải đánh liều!
Nàng luồn tay, rất nhẹ nhàng và
dễ dàng mở được ổ khóa, thành công đẩy ra cánh cửa lồng giam, mỗi tiếng
kêu cót két là tiếng lòng nàng như đang bị ai cào xé, hồi hộp đến nỗi
chẳng dám thở mạnh.
"Ngươi bước ra khỏi đây rồi thì khi trở lại sẽ không còn toàn vẹn hình hài như bây giờ đâu."
A Miên nửa dọa nửa thật, cảnh báo nàng.
Bản tính Phương Hải Đường là vậy, không sợ trời không sợ đất, dù cho có sợ
thì một khi đã quyết cũng nhất định thực hiện cho bằng được. Đây chính
là thái độ đối với sự đời của những đứa trẻ sinh ra trong thế tộc, nhận
được vô vàn bảo hộ lẫn nuông chiều, căn bản không biết cảm giác phải dè
dặt cẩn trọng từng li từng tí, sợ làm sai, sợ gây họa, sợ sẽ lãnh nhận
hậu quả là gì.
Vậy nên, một khi chưa tự mình trải qua thì bất cứ lời ai nói cũng đều chỉ là suông miệng.
Bước ra khỏi chiếc lồng giam hôi hám, Phương Hải Đường bấy giờ toàn thân y
phục trắng muốt đã trở nên bám bẩn thành một màu xám nâu, ngay cả gương
mặt nàng cũng nhạt nhòa lem luốc, thật sự là chật vật hết chỗ nói. Hít
vào một hơi thật sâu, ép mình đè nén nỗi sợ, Phương Hải Đường không thèm nhìn lại Tiểu Lương hay A Miên dù chỉ một lần, mặc kệ cho Tiểu Lương
đang ngóng theo nàng bằng ánh mắt hết sức quan ngại, vậy mà Phương Hải
Đường vẫn cứ rời đi.
Nàng nép mình sát vách đá, men theo nó mà nhích từng bước ngắn thăm dò, từng chút từng chút tiến lên. Ngang qua các lồng giam khác, nàng trông thấy
những gương mặt non nớt hốc hác, những đôi mắt đã vô hồn buông xuôi, và
có cả những nữ hài tay chân đứt đoạn y như A Miên vậy.
Khung cảnh đó càng minh chứng rõ nét hơn cho lời Tiểu Lương nói là sự thật.
Rằng không ai có thể chạy thoát...
Hang động này khá lớn nhưng vì chứa nhiều chiếc lồng liền kề san sát nhau mà khiến nó trở nên chật chội. Chỉ có một đường duy nhất để tiến vào và đi ra, dù muốn dù không thì Phương Hải Đường cũng phải đi qua nó, tuy
nhiên nếu Nhị Hùng đột ngột xuất hiện thì nàng chắc chắn không có chỗ
trốn, sẽ bị hắn tóm gọn ngay thôi.
Cũng may, Phương Hải Đường
không hề chạm mặt Nhị Hùng, cứ vậy một đường ra tới cửa hang. Có điều,
ra tới cửa hang rồi nàng mới phát giác hai bên trái phải còn có thêm
đường khác, phía trên đầu vẫn là đá tảng che kín không thấy bầu trời.
Nói đây là hang động, chi bằng nói thẳng ra nó trông giống y như một địa đạo ẩm thấp bí bách bên dưới lòng đất thì hợp lý hơn.
Ở ngoài
này có cắm đuốc sáng dọc theo hai bên vách đá, nhờ thế mà Phương Hải
Đường còn có thể nhận biết rõ ràng lối đi. từng bước từng bước, nàng
thấp thỏm quan sát cố tìm một con đường thoát cho mình nhưng đâu đâu
cũng toàn là đá và đá, những thông đạo ngã rẽ cứ nối tiếp nhau khiến
Phương Hải Đường càng đi lại càng mất phương hướng, nỗi sợ kiềm chế nãy
giờ lại đang dần trào dâng mãnh liệt.
Cho đến khi...
Phía
trước nàng, ở bên tay trái xuất hiện một cửa hang khác, Phương Hải Đường bèn rón rén bước tới thăm dò. Nàng nấp ngoài cửa hang, len lén ngó vào
thì thấy bên trong không có ai cả, mừng thầm thở hắt ra. Chợt, tầm mắt
nàng chạm phải một thanh đoản đao đang đặt trên bàn gỗ, cái bàn lạ lùng
có những xích khóa ở bốn góc cạnh, Phương Hải Đường quyết định sẽ mang
theo đoản đao đó làm vũ khí hộ thân, ít nhất trong tay có đao cũng đỡ
hơn trống không chống cự.
Nghĩ là làm, nàng mon men đi vào cầm
lên thanh đoản đao bén ngót, lại không kiềm được mà tò mò ngó nhìn xung
quanh. Hang động này nhỏ thôi nhưng bày trí cực kỳ quái lạ, chính giữa
hang là một chiếc bàn dài với khóa sắt móc ở bốn góc, bên vách đá phía
phải đặt một dọc tủ thuốc nồng mùi dược liệu, bên vách đá phía trái lại
là...tất thảy những loại hình cụ tra tấn cắt xẻo được treo lủng lẳng
trên đó, một số thứ vẫn còn vương màu máu tanh tưởi khiến cho Phương Hải Đường bất giác muốn nôn.
Lúc đang định rời đi thì đột nhiên từ
bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề thình thịch, ắt hẳn đây chính là Nhị Hùng hoặc đại ca của hắn! Phương Hải Đường tâm tư rối loạn, bây
giờ chạy ra chắc chắn sẽ bị bắt gặp nhưng ở trong này cũng là một kiểu
đón đợi hắn tới, đường nào cũng là tử lộ mà thôi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần kèm theo đó là tiếng thở hì hục cũng đã sắp sửa tới
đây, Phương Hải Đường đổ mồ hôi lạnh, nàng hối hả ngó nghiêng tìm kiếm
một chỗ ẩn nấp. May thay, sát góc vách đá là một chiếc tủ gỗ khá to
trông có vẻ trống rỗng, không còn thời gian để chần chừ nữa, Phương Hải
Đường lập tức lách mình chen vào khép cửa lại.
Vừa đúng lúc đó thì Nhị Hùng cũng đang vác một nữ hài tử bất tỉnh trên vai bước tới nơi.