Truy Hồn - Lý Ngư
Hàn Yên chủ mẫu thân vận bạch bào thêu chỉ bạc thành những hoa văn quỳnh lan tinh xảo sinh động, mái tóc pha sương vấn cao bằng trâm ngọc trông
qua quý phái bất phàm, xứng danh hoàng thân. Đi sau nàng còn có hai nữ
tỳ, thình lình xuất hiện càng khiến cho không khí thêm phần căng thẳng.
Hàn Yên hai tay nâng ống áo chấp ở trước bụng, khoan thai đi tới chỗ Phương Hải Đường, nàng bước đến đâu nô bộc liền dạt sang hai bên nhường chỗ
đến đấy.
"Tổ mẫu an tọa a!"
Phương Hải Đường bước xuống khỏi ghế nhường chỗ cho nàng, đợi khi Hàn Yên vừa ngồi thì liền vùi vào lòng nàng nũng nịu.
"Lại gây ầm ĩ rồi."
Bàn tay thon thon in hằn dấu vết thời gian đặt trên đỉnh đầu Phương Hải Đường khẽ xoa.
"Ả ta hỗn xược với con, còn nhéo tai Phù Dung nữa, rất đáng ghét!"
Phương Hải Đường phồng má, tỏ vẻ như mình vừa bị ủy khuất lắm vậy.
"Hạ nhân bất kính chủ tử tất nhiên phải trừng trị, nhưng mà..."
Nói đoạn, Hàn Yên liếc mắt nhìn sang Phàn Phù Dung đang cúi đầu đứng lặng thinh ở ngay bên cạnh, trầm ngâm vài giây rồi tiếp.
"Nếu vì một Phàn Phù Dung thì không đáng."
"Kìa tổ mẫu, Phù Dung cũng là biểu tỷ của con, là đại nữ lang ở Nguyên gia kia mà."
Đến đây, Hàn Yên bất giác cau mày, dùng ngón trỏ nâng cằm Phương Hải Đường lên cảm thán.
"Đường nhi thay đổi rồi."
Phương Hải Đường tươi cười, vẫn vô tư thành thật trả lời.
"Phù Dung can đảm nhân hậu, ở động gấu đã xả thân vì con, Đường nhi cảm kích bất tận, không muốn nàng chịu thiệt thòi nữa."
Lời lẽ này của Phương Hải Đường tất nhiên chân thành, nàng là nghĩ sao nói
vậy, với một nữ hài chín mười tuổi cũng không hiểu nổi những ẩn tàng
chất chứa trong lòng người khác, ngô nghê bộc bạch.
Sau một chốc
im lặng, Hàn Yên rốt cuộc cũng bật ra tiếng cười đánh tan bầu không khí
đặc quánh ngộp thở. Nàng xoa xoa tấm lưng Phương Hải Đường, cất giọng
nói với Phong Dực Đức khoanh tay đứng ở cách đó không xa.
"Xem ả còn sống hay đã chết."
"Vâng, phu nhân!"
Phong Dực Đức theo lệnh mà làm, đến bên cơ thể gần như dập nát bê bết máu đỏ
của bà đầu bếp mà kiểm tra mạch tượng, xong mới chấp tay thành quyền
thưa với Hàn Yên.
"Bẩm phu nhân, đã tắt thở rồi."
Lời vừa
thốt ra càng làm cho đám nô bộc xung quanh kinh chấn, dù có mang thân
phận tiểu quận chúa đi chăng nữa thì Phương Hải Đường vẫn chỉ là một nữ
hài nhỏ bé, lý đâu lại có thể tàn bạo đến ngần này, đánh chết người
chẳng chút lưu tâm.
Hàn Yên hơi rũ mi, ra chiều buồn bã, nàng lệnh rằng.
"Bà đầu bếp này bất cẩn làm cháy trù phòng Nguyên phủ, không may bị thiêu
chết bỏ mạng. Ta thân là chủ mẫu sẽ lo liệu đưa tro cốt nàng về lại quê
nhà và cấp cho thân nhân ngân phí ma chay hậu táng, xem như cũng trọn
nghĩa rồi."
Đoạn, Hàn Yên trừng mắt nhìn về phía đám nô bộc đang vây xung quanh, giọng điệu điềm nhiên mà ẩn chứa thâm ý.
"Không biết ở đây có ai ý kiến gì về sự an bài này của ta hay không?"
Dĩ nhiên làm sao có ai dám ý kiến được...
Đồng loạt tất cả đều cúi đầu hô vang.
"Phu nhân sáng suốt, tất cả xin nghe theo người sắp xếp!"
Hàn Yên hài lòng cong môi, phất tay ra hiệu cho phủ vệ đem thi thể kia mang đi khuất mắt, đám nô bộc cũng theo đó giải tán ai làm việc nấy.
Trước khi rời khỏi, Hàn Yên còn điểm nhẹ lên trán Phương Hải Đường một cái,
thật sự hết nói nổi với đứa cháu gái này. Nhưng biết làm sao được? Ai
bảo Phương Hải Đường là tiểu ngoại tôn của mình kia chứ và ai bảo mình
lại thương yêu nàng như vậy.
Phàn Phù Dung cúi gằm mặt đứng ở bên cạnh, tâm tư nàng phức tạp đến chính bản thân cũng không thể tỏ tường,
nàng có muốn được yêu chiều như vậy không? Nàng có ghen tị với Phương
Hải Đường không? Phàn Phù Dung không biết, dù biết cũng không thể thay
đổi được gì.
Chịu đựng, nàng sớm quen rồi.
...
Bên trong tư phòng chủ mẫu.
Nơi này nói lớn không lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, chỉ là vừa đủ cho
hai phu thê nàng sinh hoạt. Bày trí nơi đây có phần ảm đạm với sắc gỗ
nâu trầm làm chủ đạo, trong không gian lúc nào cũng thoang thoảng mùi
đàn hương dịu nhẹ. Vừa bước qua ngạch cửa, nhìn sang tay trái có thể
thấy ẩn tàng đằng sau bức bình phong khắc hình trúc tử là một gian thờ
Bồ Tát Quan Âm, còn phía đối diện bên tay phải lại là nơi đặt giáp trụ
và trường thương của Nguyên Thế, toát lên uy nghi lẫm liệt.
Bấy
giờ, Hàn Yên đang tựa thân ngồi trên trường kĩ, tư thế thản nhiên nhàn
hạ phe phẩy quạt lụa trong tay, cất lời cộc lốc như thể nói với hư
không.
"Mưu đồ này bắt đầu từ khi nào?"
Nguyên Cầm quỳ dưới nền đất lạnh tanh, không dám nhìn Hàn Yên mà chỉ có thể thật thà trả lời.
"Đại nương nói gì con thật sự không hiểu."
Hàn Yên nhếch môi cười nhạt.
"Đừng giả vờ nữa, ngươi xúi giục Phù Dung cố ý tiếp cận Đường nhi từ bao giờ? Có mưu tính gì? Thành thật trả lời may ra ta còn cho mẫu tử ngươi một
con đường sống."
"Thưa, con chưa từng bảo Dung nhi cố ý tiếp cận
Đường nhi bao giờ cả. Phận con đã vậy chỉ mong yên ổn qua ngày, tuyệt
chẳng có tư tâm."
Thật ra nói vậy không hẳn là đúng, quả thật
Nguyên Cầm chưa từng xúi giục Phàn Phù Dung tiếp cận Phương Hải Đường,
nhưng suốt ngần ấy năm cam chịu nàng cũng đã đôi lần muốn phản kháng
trỗi dậy chỉ là nó vẫn luôn dừng lại ở mức suy nghĩ miên man, trôi qua
rồi thì cũng thôi, không hề đọng lại chút gì ác ý đối với Nguyên phủ.
Có điều, Hàn Yên trước nay luôn luôn nghi kỵ.
"Vẫn không chịu thành thật hay muốn dùng đến vũ lực?"
Lúc này, Nguyên Cầm mới kiên định nhìn về phía Hàn Yên, vừa đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau.
"Dù con có nói thế nào thì đại nương vẫn không hề tin tưởng, không phải vì
lời của con thiếu thuyết phục mà bởi do thân phận của con làm người vĩnh viễn cố kỵ. Người sẽ không bao giờ tin...Cầm nhi chỉ muốn sống yên ổn ở Nguyên phủ...ở nhà mình..."
Giọng điệu Nguyên Cầm nghèn nghẹn,
để nói ra được ba chữ "ở nhà mình" nàng cũng đã can đảm lắm rồi. Dẫu
biết rằng sau những lời lẽ này Hàn Yên chủ mẫu chắc chắn sẽ không tha
cho nàng khỏi trận đòn roi, giống như lúc nhỏ vậy, chỉ cần nửa lời trái ý liền sẽ bị đánh đến trầy trật.
Nguyên Cầm khép mắt, lầm lũi cúi đầu, cam tâm đón nhận hình phạt của mình.
Khoảng không yên tĩnh đến lạ, dường như ta có thể nghe được cả tiếng gió vi vu qua mành xen lẫn hơi thở phập phồng trút ra từng cơn phiền muộn.
Một lúc lâu sau khoảng lặng dài dường như vô tận, khi đầu gối Nguyên Cầm đã bắt đầu nhức nhối ẩm ê thì Hàn Yên mới lần nữa lên tiếng.
"Đường nhi là bảo bối của ta, nếu ngươi phương hại đến nàng, ta nhất định sẽ để Phù Dung cùng chung bồi táng, nghe rõ chưa?"
Nguyên Cầm thấp giọng.
"Vâng, con đã hiểu rồi thưa đại nương."
Hàn Yên phất tay áo ý bảo Nguyên Cầm có thể lui được rồi. Nàng khó nhọc
đứng dậy cúi đầu, nhịp bước khập khiễng đi ra bên ngoài, đúng lúc Nguyên Thế trở về, Nguyên Cầm vẫn là lễ phép chào hắn nhưng hắn cũng như
thường nhật phớt lờ nàng không thèm nhìn tới.
...
"Có chuyện gì vậy?"
Vừa trông thấy Nguyên Thế, Hàn Yên liền lập tức tiến tới, theo thói quen giúp hắn cởi áo choàng.
"Cũng không có gì, thiếp giáo huấn Nguyên Cầm chút chuyện thôi."
Sau nửa ngày ở thao trường duyệt binh, Nguyên Thế có vẻ mỏi mệt, hắn vươn
vai khe khẽ kêu lên một tiếng âm trầm trong cổ họng, lại ngồi xuống
trường kĩ vuốt vuốt râu, hỏi Hàn Yên.
"Chút chuyện này liên quan Đường nhi chăng?"
Hàn Yên rót trà đưa cho hắn rồi cũng ngồi xuống bên cạnh đặt tay xoa xoa vai cho tướng công của mình, nửa đùa nửa thật đáp.
"Thiếp tưởng chàng không dùng được thuật tiên đoán nữa rồi chứ? Nhưng chàng
nói đúng, ngoài chuyện Đường nhi thì giờ đâu còn gì đáng để thiếp lo
toan."
"Hm ta đúng là không thể dùng nó nữa, nàng biết mà. Cũng dễ dàng đoán được mối bận tâm của nàng bây giờ chính là Đường nhi."
Đôi phu phụ mỉm cười nhìn nhau, thời gian đã lấy đi đường nét trẻ trung
trên làn da gương mặt nhưng nó lại khắc sâu thêm thâm tình trong đáy
mắt.
Đoạn, Hàn Yên đột nhiên trầm ngâm nghĩ ngợi.
"Phu
quân, sau khi trở về từ hang động ấy, mối quan hệ giữa Đường nhi và Dung nhi càng trở nên thắm thiết, hôm nay nàng còn không ngại đánh chết
người vì Dung nhi, thiếp thật sự lo rằng sẽ ứng nghiệm..."
Nguyên Thế đặt chén trà xuống bàn, nắm lấy đôi bàn tay Hàn Yên trấn an.
"Năm xưa ta đã nói trước với nàng rồi, nếu dứt khoát từ ban đầu thì nay đã
chẳng bất an. Nhưng thôi, ta ắt có cách ngăn chặn chuyện này, đừng quá
hao tâm tổn trí."
"Được rồi, vậy nghe theo ý chàng."
Hàn Yên tựa đầu lên vai Nguyên Thế, hai người đan tay vào nhau thanh tĩnh lặng lẽ bên cạnh.
Họ đã luôn như vậy nhiều năm rồi, kể từ ngày hôm ấy...
...
Đêm nay, trăng gió mênh mang, mây nước phiêu bồng gờn gợn sóng bạc trên mặt hồ cạnh trúc hiên. Hằng San ngồi nơi vọng gác hướng ra phía cảnh quan
rộng mở, ngọc thủ nắn nót phím đồng gãy lên khúc nhạc tình buồn da diết.
Nàng gửi tâm sự vào nhạc khúc, còn nhạc khúc lại gửi cho sơn thủy để nó thay nàng mang đi khắp bốn phương tìm gặp cố nhân năm nào.
Hoặc giả bởi vì bây giờ chỉ còn có mỗi sơn lâm thủy mặc là chịu ở đây lắng nghe nàng thôi.
"Đã đến rồi sao còn không xuất đầu lộ diện?"
Chợt, tiếng đàn đứt đoạn, nghe như Hằng San vừa nói bâng quơ với gió, ai ngờ
từ trong góc khuất trúc lâm bước ra một hắc y nhân che khăn kín mặt chỉ
để lộ đôi mắt sáng quắc giữa đêm.
"Nàng vẫn tinh tường như ngày nào. Đã lâu không gặp, San San."
Mấy ngón tay đặt trên dây đàn khẽ run rẩy, dường như đang cố gắng kiềm chế
chính mình. Trôi qua đôi ba giây phút mới dứt khoát đứng lên xoay người
đối mặt cùng với hắc y nhân.
"Chàng đã nhận ra ta ở đây từ hôm ấy, tại sao đến giờ mới tìm tới gặp?"
Phảng phất trong câu này có chút hờn giận khó giấu.
"Ta cứ ngỡ rằng sẽ chỉ có thể gặp lại dưới cửu tuyền, ai ngờ..."
Đoạn, hắc y nhân im lặng, hít vào một hơi thật sâu mới nói tiếp.
"Thời gian qua vất vả cho nàng rồi."
Hằng San nhếch môi, trong ánh mắt là long lanh phản chiếu hình ảnh của hắc y nhân vừa quen thuộc lại vừa lạ xa, ngỡ đâu rằng từ muôn kiếp rồi mới có dịp trùng phùng.
"Ngần ấy năm qua tìm chàng, bây giờ gặp nhau không còn câu gì khác ngoài lời khách sáo này sao?"
"San San, ta...đã có thê tử rồi."
Nghe đến đây, Hằng San bèn phất lên tay áo, ngửa mặt cười lớn, chua chát đến nỗi tròng mắt in hằn tia máu.
"Vậy còn ta? Ta là ai?!"
Dứt lời liền giật xuống tấm khăn che mặt của hắc y nhân, lập tức gương mặt nãy giờ ẩn giấu mới trọn vẹn phơi bày.
Là Nguyên Thế...