Kiều Kiều lo lắng đến mức khuôn mặt trắng bệch, hai tay run rẩy nắm chặt. Cô ta vốn cũng không muốn động vào Lạc Ân, nhưng vừa rồi cô ta lướt diễn
đàn của trường, trên đó toàn là tin tức hai người họ công khai! Cô ta
không cam tâm! Tại sao? Tại sao chỉ vừa gặp nhau đã ở bên nhau rồi? Dựa
vào đâu chứ!
Cô ta tự thôi miên mình rằng tất cả chỉ là hiểu lầm
thôi, chỉ là bóng lưng, làm sao mọi người chắc chắn được là hai người
bọn họ? Nhưng khi tận mắt chứng kiến hai người tay trong tay đi vào
quán, cô ta sụp đổ. Nơi này là nơi Cố Mạc Phong hay đến, nhưng mỗi lần
đến chỉ có một mình, không dẫn bất kì ai theo cả. Cô ta biết được nơi
này cũng là vì trong một lần tình cờ, bắt gặp hắn ở đây mà thôi. Lúc đó, không biết cô ta đã vui như thế nào đâu, cô ta còn thầm đặt tên cho nơi này là nơi bí mật của hai người.
Nhưng bây giờ Kiều Kiều cô thấy
cái gì? Nhất thời, một cổ ghen tị bốc lên, che mờ lý trí, cô ta ngáng
chân người phục vụ, mục đích là muốn cô bị hủy dung, cô hủy dung rồi,
xem xem Cố Mạc Phong có còn ở bên cô không!
Lúc thấy hai người vậy mà phối hợp với nhau rất ăn ý, tránh được bát canh kia, Kiều Kiều cắn
chặt môi đến mức bật máu mới khống chế được tiếng nấc của mình. Nhưng
chưa đợi cô ta rời đi, Cố Mạc Phong đã đòi xem camera an ninh rồi. Làm
sao bây giờ? Cô ta lúc đó không kịp suy nghĩ nhiều, mà hành động, nhất
định camera đã ghi lại được, nếu để hắn biết được là mình cố ý, Kiều
Kiều cô còn có cơ hội sao? Không được! Tuyệt đối không được! Bây giờ chỉ còn nước đứng ra xin lỗi thôi.
"Không cần xem camera đâu! Là...
là... tớ không cẩn thận... để chân ra ngoài, làm cho người phục vụ suýt
chút nữa đổ canh. Tớ thành thật xin lỗi hai cậu, hic... hic...". Vừa
nói, hai mắt của Kiều Kiều đã đỏ hoe, đến cuối còn khóc nấc lên, bộ dạng chọc người thương xót.
Mọi người trong quán thấy vậy cũng nhao nhao lên:
"Thôi bỏ qua cho cô bé đi, dù sao người ta cũng không cố ý mà!"
"Đừng khóc, đừng khóc nữa, ba người đều mặc đồng phục giống nhau, đã là bạn học của nhau thì nên bỏ qua cho nhau đi."
"Đúng đấy hai cháu."
Cố Mạc Phong nhíu mày, khóc cái gì chứ, oan ức lắm sao? Vừa rồi là họ may
mắn tránh kịp, không thì lúc này còn chỗ cho cô gái này khóc à! Hắn nhìn thế nào cũng thấy là cô ta cố ý. Nhưng nhìn cô ta trông hơi quen, không phải là cái cô hôm trước đi với Ân Ân nhà hắn sao? Nghĩ đến đây, hắn
liền nhìn sang cô, dù sao cũng là bạn cô, để xem cô muốn giải quyết như
thế nào đã.
Nếu Kiều Kiều biết hắn và cô ta học chung lâu như vậy
mà điều duy nhất làm hắn nhớ cô ta lại là vì Lạc Ân, không biết lúc đó
cô ta sẽ cảm thấy thế nào nữa.
Lạc Ân từ lúc thấy Kiều Kiều bước
ra cũng đã đoán được một vài điều, hai mày nhướng lên, tỏ vẻ hứng thú
nhìn cô ta diễn trò, cô cũng nghe được lời nói của mọi người xung quanh, độ cong khóe miệng càng dâng lên một chút. Kiều Kiều này xem ra còn có
chút thông minh, thay vì đợi bị phát hiện trên camera thì đứng lên nhận
lỗi, còn dùng nước mắt để lợi dụng hiệu ứng đám đông. Cô mà còn truy
cứu, không phải là bị mọi người nói ra nói vào sao? Cũng may cô không để ý đến bọn họ, mặc kệ họ nói như thế nào thì cô chỉ muốn làm theo ý mình thôi. Nhưng Kiều Kiều đã dùng cách này để ép cô thì cô cũng nên lịch sự mà trả lại chứ.
Cô nhìn sang Cố Mạc Phong, hắn cũng đang nhìn cô, từ ánh mắt đó, cô biết hắn muốn nói cho cô, cô làm thế nào cũng được,
hắn theo cô. Lạc Ân không nhịn được đưa tay lên xoa xoa đầu hắn một cái. Ừm, mềm ghê, cuối cùng cũng được xoa đầu sư phụ rồi!!!
Cố đại ma vương không hiểu tại sao cô lại có tâm tình xoa mình,
nhưng vẫn vô cùng thích ý mà phối hợp cuối đầu xuống để cô xoa dễ hơn.
Kiều Kiều nhìn cảnh này, suýt nữa thì không tiếp tục khóc được nữa, hai mắt
cô ta oán độc nhìn chằm chằm Lạc Ân nhưng mau chóng biến mất, thay vào
đó là sự tủi thân ngút trời.
Lạc Ân xoa một chút, cảm thấy chưa đã thèm nhưng nhịn lại, để dành xoa sau vậy. Lúc này mới quay qua nhìn
Kiều Kiều đang khóc đến mức ướt đẫm cả khuôn mặt kia. Cô nở một nụ cười
dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Là Kiều Kiều sao? Chúng ta là bạn học mà, cậu
không cần lo lắng đâu. Tớ cũng đâu trách cậu, cậu khóc như vậy làm tớ
rất đau lòng đó."
Kiều Kiều kinh ngạc, sao lại không đi theo kịch
bản của cô ta thế này, vốn cô ta muốn Lạc Ân làm ầm lên, sau đó là cho
cô mất mặt mũi, nhưng Lạc Ân lại cư xử thân thiết quen thuộc như vậy,
nhất thời không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Cuối
cùng, cô ta quyết định ngừng khóc, giọng còn hơi nghẹn ngào mà cảm ơn
Lạc Ân: "Cảm ơn cậu nha, tớ biết cậu là người rộng lượng nhất trên đời
này mà!". Lúc nói, còn thoáng liếc sang thiếu niên ở bên, muốn hắn mở
miệng nói gì đó với mình.
Nhưng để cô ta thất vọng rồi, từ đầu đến cuối, hắn chỉ để ý mỗi thiếu nữ bên cạnh mà thôi.
Kiều Kiều cụp mắt, che giấu thất vọng trong đáy mắt của mình. Cô ta quả thật ghen tị với Lạc Ân vô cùng, tại sao cô lại may mắn như thế, đáng ghét
như thế chứ!
Lạc Ân thấy cô ta đã nín khóc, bèn tung ra đòn tiếp
theo: "Nhưng mà Kiều Kiều này, cậu cũng nên xin lỗi người phục vụ đi, dù không cố tình thì cũng đã làm liên lụy đến anh ấy rồi. À mà sao lúc nãy cậu không nói sớm hơn. Mạc Phong sợ phục vụ bị quản lý mắng oan nên mới định kiểm tra camera, chút nữa thì hại mọi người bị trì hoãn thời gian
rồi". Nói vậy, tức là mọi chuyện đều do cô ta không nói sớm ra đó!
Mọi người nghe vậy mới suy nghĩ kĩ lại, sau đó, cũng không ai đứng ra nói
giúp gì nữa. Cô gái này cũng lạ, nếu đã vô tình, thấy là bạn của mình
rồi thì nên nói ra, đường này lại im ỉm, nghe sẽ xem camera mới đứng lên nói, còn khóc lóc rất ấm ức nữa.
Kiều Kiều triệt để ngây người, mặt hết trắng đến đỏ, rồi thành xanh, hệt như tắc kè hoa đổi màu vậy.