Nhìn sự chiếm hữu gần như là cố chấp của Cố Mạc Phong, Lạc Ân ngược lại
không còn run rẩy nữa. Hắn như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn, cô rất quan trọng. Hơn nữa, cô cũng mang lòng chiếm hữu đối với hắn. Vậy nên, hai
người đều giống nhau.
Lạc Ân vòng hai tay lên cổ Cố Mạc Phong, kéo hắn xuống, gật đầu, dứt khoát nói: "Được! Em cũng không cho phép anh
rời khỏi em!". Cô cũng không biết, nếu ngày đó xảy ra, cô sẽ làm ra cái
gì nữa.
Cố Mạc Phong cũng tùy ý để cô kéo hắn xuống, nghe cô nói
vậy, ngọn lửa trong mắt càng cháy càng lớn, như muốn thiêu rụi cả người
cô. Hắn cũng học theo cô, gật đầu, giọng nói kìm nén lại trịnh trọng:
"Được. Cả thể xác, linh hồn của tôi đều cho em."
Dứt lời, hắn cũng không thể chịu đựng được sự hưng phấn đang kêu gào khắp cơ thể hắn nữa, ngay lập tức phủ lấy đôi môi đỏ mọng mà hắn mơ ước đã lâu kia, điên
cuồng nhấm nháp.
Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, một nam một nữ, một
cao một thấp ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt. Phía
trên họ, bầu trời đã phủ lên sắc cam của hoàng hôn, tất cả đều tự nhiên
nhưng lại lãng mạn đến nao lòng.
Lạc Ân tuy đã chuẩn bị sẵn tâm
lý, nhưng khi nụ hôn kia rơi xuống, cô vẫn không nhịn được mà rùng mình, xúc cảm từ môi lan đến trái tim, rồi nổ tung trong cơ thể. Lạc Ân bị
đối phương ấn chặt vào lòng, đôi môi hết bị mút rồi bị cắn, đến cả đầu
lười cũng bị cuốn lấy trêu đùa. Hắn không bỏ qua bất cứ thứ gì, đầu lưỡi đi vào công thành cướp đây, nuốt lấy hết mật ngọt của cô.
Cô ban
đầu còn có thể chủ động đáp lại nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy khó
thở, chỉ có thể bị hắn ép ngửa cần cổ thon dài mà thừa nhận nụ hôn như
giông như bão kia.
Lúc này, đầu óc của cô trống rỗng, không biết
mình là ai, hiện tại đang ở đâu, hoàn cảnh xung quanh ra làm sao, cô chỉ duy nhất biết được người trước mặt mình là Cố Mạc Phong, là người cô mơ ước đã lâu mà thôi.
Cố Mạc Phong, em đã chờ rất lâu, rất lâu rồi.
Cũng không biết là do quá hạnh phúc vì tình cảm được hồi đáp hay là do bị
hôn quá lâu, đôi mắt của Lạc Ân đỏ ửng, ánh nước trong mắt ngày càng
nhiều, nhiều đến mức mắt đẹp không chứa đựng được nữa liền lao ra ngoài, chảy dài trên gò má.
Cố Mạc Phong hôn đến hăng say, hắn cảm thấy mình rất khát, mà chỉ có đôi môi trước mặt này mới có thể làm dịu cơn khát của hắn. Nhưng hắn càng hôn, cơn khát ấy không chỉ không được giải quyết mà càng có dấu
hiệu tăng lên. Vậy nên, hắn càng muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Hắn cứ đòi lấy như vậy, cho đến khi cảm nhận được mùi vị gỉ sét của máu hòa với vị mặn của nước mắt, hắn mới giật mình, kéo lý trí đang càng đi
càng xa của mình về. Hắn vậy mà không biết kiềm chế, hôn Ân Ân đến bật
máu, chảy nước mắt!
Cố Mạc Phong lập tức buông đôi môi của cô ra,
hai đôi môi tách nhau ra kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh, Mạc Phong
không dám nhìn lâu vào nó, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng lau
đi nước mắt trên mặt cô, hôn lên đôi mắt, chóp mũi của cô, khàn khàn
nói: "Xin lỗi em, tôi không kiềm chế được, sau này...sau này sẽ chừa
thời gian cho em thở, nhé? Nào, ngoan hít thở đều nào."
Lạc Ân trong lòng mắng to, nhưng không còn hơi sức đâu để nói ra nữa, chỉ trừng đôi mắt đỏ au, hít lấy hít để không khí.
Cố Mạc Phong nhìn đôi mắt long lanh ủy khuất của cô, nhìn đôi môi đỏ sưng
tấy, óng ánh ánh nước của cô, lại nhìn bộ dạng cô oán hắn quá đà, Cô Mạc Phong lại muốn cuối xuống, hung hăng bắt nạt cô một lần nữa. Nhưng hắn
biết, giờ mà mình còn tiếp tục, chắc chắn cô sẽ không cho mình sắc mặt
tốt. Vậy nên chỉ có thể nhịn xuống, bế cô lên như bế em bé, để cô tựa
đầu vào vai mình hít thở, bàn tay quy củ vuốt nhẹ lưng cô.
Hai
người im lặng cảm nhận nhịp tim, sự ấm áp mà đối phương truyền đến, hạnh phúc lan tràn từ tim đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, thỏa mãn đến
không thể nói thành lời.
Cả hai đều không chú ý, một ấn ký hoa
hồng cùng xuất hiện trên người mình, của Cố Mạc Phong là ở cổ tay, mà
Lạc Ân lại hiện lên trên trán, giống như lần trước, chỉ sáng lên một
chút rồi chợt biến mất.