Trong trấn không thiếu lang trung, đây là nhóm thầy thuốc từ khắp nơi
đến, đóng chiếm một gác mái nhỏ, cả ngày dui dúi bên trong điều chế
thuốc, vì bàn bạc về phương thuốc mà cãi nhau.
Hậu viện của gác
mái và phía trước cửa đều phơi thảo dược, trên mặt đất để đồ vật lung
tung hết cả lên. Cũng có rất nhiều trợ thủ ra vào, trông không giống
người hầu mà giống bá tánh trong trấn đến hỗ trợ hơn.
Những lang
trung đến lần này đều là người có kinh nghiệm, có chút danh tiếng nên ý
kiến khác nhau cãi qua cãi lại vài câu là thái độ bình thường. Tạ Lăng
Du và Thanh Khâu Quyết vừa mới bước chân trước chân sau vào liền nghe
thấy một tiếng nói to.
"Cãi nhau cái gì? Đã là lúc nào rồi àm còn cãi nhau! Bên ngoài có biết bao nhiêu người đang chờ chúng ta kìa, bản
thân có thể nào bớt cố chấp lại rồi bàn bạc tử tế không!"
Tạ Lăng Du nhìn về hướng âm thanh phát ra, người nói là một vị nhìn không giống lang trung cho lắm. Người này để dâu quai nón, hai mắt trợn ngược nhưng thật ra cũng hơi giống thổ phỉ. Ông trừng mắt đập bàn cái uỳnh: "Đừng
có mà trừng mắt với ông đây. Bên ngoài hiện giờ đã thành cái gì có phải
các ngươi không biết đâu? Ta không dỗi hơi đi cãi cọ với mấy ông già như các ông!"
Ông vừa nói vừa cướp lấy sách y, cũng không thèm quan
tâm đến người đang đứng ở cửa mà đi sang một bên quan sát. Còn lại mấy
người hai mắt nhìn nhau thế nhưng cũng không nổi nóng mà lại sôi nổi
khuyên bảo nhau.
Tạ Lăng Du cảm thấy kỳ lạ, cất cao giọng cười nói: "Chắc hẳn Tạ mỗ đến không đúng lúc rồi nhỉ?"
Lão lang trung lúc trước nói chuyện với hắn ngẩng đầu khỏi sách y, thấy hắn đến bèn vội vàng vỗ vỗ vị lang trung mới nổi giận đùng đùng kia. Vị
lang trung giống thổ phỉ ấy đang giận dỗi lúc này mới miễn cưỡng đứng
lên, những người khác cũng ngượng ngùng hành lễ với Tạ Lăng Du, miệng cứ nói mãi: "Thất lễ rồi thất lễ rồi..."
Tạ Lăng Du nở một nụ cười, xua tay ý nói không sao, đi vào trong mới phía hiện ở dây thật sự rất
nhỏ, chỉ có một cái bàn gỗ chất đầu sách y sách cổ ở trên, dưới chân thì loạn xạ một đống mấy thứ tạp nham vô dụng, nhìn là biết không có chỗ để ngồi.
Chắc các y sĩ cũng hơi ngại ngùng. Ngày thường bọn họ theo thói quan cũng không cảm thấy sao hết, lúc này đành luống cuống tay
chân đi nhặt. Tạ Lăng Du ngăn bọn họ lại: "Không cần đâu, mấy này nay
chu vị đã lao tâm lao lực, không cần phải câu nệ tiểu tiết. Tại hạ tùy
tiện đến đây là có một chuyện muốn nhờ."
Nói tới đây, hấn nghiêm
mặt nói: "Bá tánh bên ngoài chờ mọi người, những kẻ vô dụng bọn ta cũng
trông cậy vào mọi người. Hiện giờ tình hình cấp bách, xin chư vị cố hết
sức."
Nhóm lang trung cũng tém lại biểu cảm, nhìn Tạ Lăng Du bằng ánh mắt hàm chứa những ý nghĩ sâu sa và sự đánh giá. Bọn họ liếc nhìn
nhau, gật đầu: "Bọn ta đương nhiên sẽ cố hết sức."
Bọn họ đã sớm nghe nói về người từ kinh tới. Những người ngồi ở đây cũng
coi như là hiểu cao biết rộng, chỉ là vị này đặc biệt đôi chút.
Vị lang trung tóc bạc lúc nãy nở nụ cười, xua tay bảo những người khác nên làm gì thì làm đi còn mình thì tiến lên một bước, lịch sự nói với hắn:
"Thưa công tử, hiện giờ phương thuốc của bọn ta đã có hình thức ban đầu, ở gác mái này chỉ là một bộ phận người thôi. Cứ ba ngày bọn ta sẽ đổi
một vòng, bây giờ có nhiều người hơn đang ở trấn tây chăm sóc người
bệnh."
Lão lang trung vuốt râu, cảm thán một câu.
"Nhưng
để có được tiến triển như vậy ít nhiều cũng phải nhờ có vị Lộc đại phu.
Vị này trông trẻ tuổi vậy mà rất có bản lĩnh, lão đây và vài người bạn
khác đều tâm phục khẩu phục cả."
Tạ Lăng Du hơi kinh ngạc, nhớ kĩ cái tên này, nghiêng đầu nhìn sang phía Thanh Khâu Quyết đang im lặng,
thấy y thoáng gật đầu liền chắp tay cười nói: "Đa tạ lão trượng, vậy để
tại hạ tự đi xem xem, không quất rầy nữa."
Lão lang trung xua
tay, lại dấn thân vào trong đống sách y với thảo dược, còn không quyên
đưa cho hắn một quyển sách do bọn họ biên soạn, bên trong viết kỹ càng
tỉ mỉ về triệu chứng của dịch bệnh và từng phương thuốc một.
Tạ
Lăng Du quay người lại cùng Thanh Khâu Quyết ra khỏi gác mái, đi tới bên ngoài chỗ phơi dược liệu tìm một khối gỗ rồi ngồi xuống, một tay lật
bừa đọc vài trang sách một tay vẫy vẫy Thanh Khâu Quyết, hỏi bừa: "Đọc
cùng không?"
Thanh Khâu Quyết nhìn chỗ trống nhỏ còn lại, đưa tay đẩy hắn ra, ngang ngược vô lý nói: "Dịch sang bên cạnh coi, có mình
mông ngươi to à?"
Tạ Lăng Du không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người giằng co một hồi, nghĩ rằng tốt xấu gì hiện tại cũng
không nên đánh lộn. Tạ Lăng Du nhịn xuống dịch sang bên cạnh một chút
rồi người kia mới chịu đỏng đảnh ngồi xuống.
Mà đúng thật là hơi
chật. Hai người dựa sát vào nhau, đùi sát nhau chỉ cách một lớp vải. Tạ
Lăng Du đè nén cảm giác quái dị xuống, đưa sách y cho y, thẳng thắn nói: "Ta chẳng biết gì về y thuật cả, ngươi đọc có hiểu không?"
Thật
ra hắn chỉ thuận mồm hỏi thôi, dù sao trông Thanh Khâu Quyết cũng không
phải dạng có thể tĩnh tâm lại mà học y, trông cứ như Diêm Vương đi lấy
mạng người ta vậy, y quán nào mà có đại phu như thế này thì đúng là xui
chết đi được.
Không ngờ rằng Thanh Khâu Quyết lại nhận lấy, thật
sự là đọc nghiêm túc. Y đọc chăm chú, hơi cau mày, ngón tay thon dài tùy ý để trên trang giấy trông cũng thêm được vài phần tri thức.
Tạ
Lăng Du không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng nhìn, càng cám thấy người này
không giống cái lúc đòi nợ mà giống một nam nhi đàng hoàng hơn.
Không bao lâu sau, Thanh Khâu Quyết bỏ sách xuống, biểu cảm không đúng lắm.
Tạ Lăng Du nhạy bén nhận ra, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế, nhìn ra được gì
à?"
"Đây là loại bệnh mà sách cổ đều chưa từng ghi lại, triệu
chứng là cả người mọc sởi. Bệnh sởi càng nghiêm trọng thì càng ảnh hưởng đến nội tạng, cuối cùng cả người sẽ hoại tử mà chết.". Nét mặt Thanh
Khâu Quyết không có chút tươi cười nào, trông còn hơi u ám.
Tạ
Lăng Du bị lời y nói làm cho lòng lạnh toát. Chưa từng ghi lại có nghĩa
là dù có chế tạo ra được thuốc cũng không nhất định là một lần là có thể thành công, chắc chắn phải thử nghiệm rất nhiều lần. Có điều hiện giờ
bá tánh vốn không tín nhiệm bọn họ, chỉ sợ sẽ khó làm được.
Nhưng việc đã đến nước này thì dù có khó đến mấy cũng phải thử. Tạ Lăng Du
không nhịn được nhăn mặt, hơi dựa vào người Thanh Khâu Quyết cũng coi
như an ủi y.
Cảm nhận được trọng lượng dựa lên người, bàn tay lật sách của Thanh Khâu Quyết khựng lại nhưng không đẩy hắn ra mà chỉ liếc
nhìn hắn, nói: "Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi."
Tạ Lăng Du thu lại
vẻ lười biếng, ghé tới cùng đọc sách với y. Thanh Khâu Quyết chăm chú
nhìn vào vết bị xóa ở cuối sách mà nhíu mày, dường như có thể biết được
chỗ đó viết cái gì - chữa bằng cách thiêu cháy.
Y lập tức đóng sách lại. Tạ Lăng Du thấy tay hắn nổi gân xanh mà mặt
Thanh Khâu Quyết không có cảm xúc gì, lập tức trở nên không giống y. Tạ
Lăng Du chỉ cảm thấy giờ phút này Thanh Khâu Quyết cảm giác như có một
khoảng cách, chỉ cần hắn chạm vào là dườn như có thể tan thành mây khói.
Tạ Lăng Du căng thẳng, theo bản năng nắm lấy tay y, cảm nhận được hơi ấm, hắn nỏi: "Sao vậy?"
Thanh Khâu Quyết không hé răng, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười, đứng dậy
phủi bụi: "Không sao cả, đi về xem bọn Tôn Kiềm có tìm hiểu được gì
không trước đã."
Lang trung đó xóa đi chỗ này thì hẳn là điều
không đáng tin, hẳn là không truyền ra ngoài. Sợ rằng có người vô tình
dùng biện pháp tự thiêu này, đến lúc đó...
Thôi, đến lúc đó rồi nói.
Hai người trở lại Lưu phủ, dọc đường đi Tạ Lăng Du thức thời không hỏi gì
nhiều. Thanh Khâu Quyết luôn là một người có rất nhiều bí mật, hắn cũng
không có tính hiếu kì thích đi dò dẫm bí mật của người khác.
Chỉ
là không ngờ vừa bước đến cửa đã đón đầu hai bóng người. Tạ Lăng Du cẩn
thận nhìn thì đúng là Mạnh Nghị và Tôn Kiềm. Bọn họ nghỉ chân đợt một
lát, gặp nhau ở cửa.
Mấy người ăn ý cùng nhau đi về phía trước, đợi đến khi đi vào phòng Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết mới ngồi xuống nói.
Mạnh Nghị là loại không nín được gì cả, vừa ngồi xuống đã làm vẻ mặt đau khổ nói: "Vân Lâu ơi, bọn ta chỉ đi hỏi thăm xem vì sao các trấn lại vắng
vẻ như thế, chưa mói được nửa câu đã bị đánh rồi!"
Tạ Lăng Du bất ngờ, nhìn Mạnh Nghị đưa qua... tay của Tôn Kiềm, bên trên có một vết
bầm xanh tím như bị một vật không sắc nhọn đập vào.
Pha này cũng
không nhẹ, may đây là Tôn Kiềm luyện võ nhiều năm chứ nếu là cái loại
mười ngón tay không dính nước xuân như Mạnh Nghị thì chắc phải bị thương đến tận gân cốt. Hắn vội hỏi: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Tôn Kiềm rút tay về, cau mày nói: "Bọn ta đến trấn trên định hỏi bừa một
chút, đúng lúc nhìn thấy một bà lão bán đồ ăn. Ta thấy mặt bà ý cũng
phúc hậu nên định mua hết đống đồ ăn đó, lúc trả tiền mới hỏi thăm, ai
ngờ đâu..."
Mạnh Nghị nối tiếp câu chuyện, diễn tả sinh động như
thật: "Ai ngờ đâu bà lão kia đột nhiên làm khó, chắc mắt cũng mờ rồi,
vung cái chày gỗ lên đập về phía ta. May có Tôn đại ca cứu nếu không là
đập lên người ta rồi... Sau đó bà ấy ném lại tiền cho bọn ta, đuổi bọn
ta đi."
Hắn thổn thức không thôi lại chột dạ xoa tay cho Tôn
Kiềm: "Nhưng ngươi nói xem tại sao bà lão ấy phản ứng ghê thế làm gì,
bọn ta vẫn chưa hỏi gì mà?"
Tạ Lăng Du ngừng lại một chút. Theo
lý mà nói thì bà lão chẳng biết gì cả thì không có khả năng phản ứng như vậy. Nhưng nếu đến một bà lão cũng biết điều kỳ lạ của mấy cái trấn nhỏ đó thì sao Lưu huyện lệnh lại có thể không biết?
Bây giờ Lưu
huyện lệnh một lời cũng không nhắc đến, bá tánh thì lảng tránh khong
nói. Trong đầu Tạ Lăng Du chợt lóe lên, nhớ tới câu nói lúc vừa đến cửa
trấn Liễu Vị đã rưng rưng nói.
"Tham kiến các vị đại nhân. Hiện giờ tình hình hiểm nguy, xin các đại nhân cứu giúp các vị phụ lão hương thân!"
Lúc đó hắn không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy, giờ nhớ lại hắn mới nhận
ra hành động của Liễu Vị vào lúc đấy cũng có vẻ hợp lý vì lòng hắn có
chí. Nhưng Tạ Lăng Du đã xem nhẹ rồi, nếu là bình thường thì thì đâu đến lượt một thị vệ phát ngôn, Liễu Vị không phải là một người không hiểu
quy củ.
Đó vốn không phải là xin bọn họ cố hết sức mà là đang ám chỉ cho bọn họ
rằng tình hình không ổn, có lẽ các nơi trong trấn đã bị khống chế để
những người này không có hành động thừa thãi nào.
Mục đích của
bọn chúng chỉ có một đó chính là bao vây Nam Lăng không cho tin tức
truyền ra. Lúc nãy bà lão chưa chắc là định nhắm vào bọn họ, có khi là
vì bọn họ là người ở xứ khác tới nên mới ra hạ sách để bọn họ chạy nhanh đi.
Tạ Lăng Du nghĩ lưu loát, theo bản năng quay sang nhìn Thanh Khâu Quyết lại thấy hắn lấy từ trong ngực ra hai lọ thuốc, ném cho Tôn
Kiềm nói: "Làm phiền rồi>"
Hiện giờ trên người Tôn Kiềm có
thêm không ít vết thương nhỏ, hắn thành tạo bôi thuốc cho mình. Đột
nhiên dường như hắn nghĩ ra cái gì, gương mặt từ trước đến nay luôn lạnh lùng đột nhiên "bùm" một cái bình tĩnh lườm Thanh Khâu Quyết rồi tức
giận phất tay áo bỏ đi.
Mạnh Nghị không hiểu gì, Tạ Lăng Du tốt bụng nhắc nhở: "Đi xem hắn đi kìa, bôi thuốc cho người ta."
Mạnh Nghị nghe thấy tiếng đóng cửa đến "rầm" một cái, không rảnh hỏi cái khác, quay người đi ra cửa luôn.
Tạ Lăng Du thong thả uống ngụm trà, liếc sang Thanh Khâu Quyết: "Ngươi nói xem có phải hắn đã nghĩ ra rồi không?"
Thanh Khâu Quyết khẽ cười: "Hắn cũng đâu có ngu, ngươi nghĩ ra được thì đương nhiên hắn cũng nghĩ ra được."
Tạ Lăng Du không chút hoang mang đặt chén trà xuống, nở một nụ cười:
"Không phải, ý ta là... Có phải hắn đã nghĩ ra chuyện ngươi đã biết từ
lâu nhưng vẫn bảo hắn đi để bị đánh ý?"
Cách đó không xa truyền
đến tiếng Mạnh Nghị gõ cửa. Thanh Khâu Quyết rũ mắt, vô tội ngắm nghía
ngón tay của mình: "Sao mà nghĩ ra được, ngươi nghĩ nhiều rồi."