Chu Chiêu đích thân gọi điện mời Mạnh
Giản đến dự sinh nhật của mình, nói sẽ để Vương Tuần đến đón cô. Mạnh
Giản cảm thấy không cần thiết chút nào, cô cũng không phải nhân vật lớn
để phải chú ý đến cách bản thân xuất hiện. Cô chỉ cần rời khỏi nhà tùy
tiện đi một chút là có thể đến, sao lại phải cố tình làm phức tạp lên
vậy.
Mạnh Giản lục lọi tủ quần áo, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy
chiếc váy hồng đang treo trên đó. Cái này có vẻ đáng giá không ít tiền,
hẳn là có thể phù hợp với hoàn cảnh này đi, chỉ là đến ăn một bữa, mang
đồ long trọng quá cũng kỳ cục. Cô mặc váy dài, bên ngoài khoác áo màu
đen, trên chân mang đôi cao gót cao 8cm, chiều cao 1m68 của cô phút chốc biến thành 1m76, những chàng trai thấp hơn cũng ngại không dám đứng
cạnh cô.
Quá tuyệt, quá hoàn mỹ!
Mạnh Giản gọi điện cho
Mạnh Sanh ở bệnh viện dặn dò cậu phải ăn uống đầy đủ, cách một cái màn
hình điện thoại, cô có thể cảm nhận được sự oán giận từ người Mạnh Sanh. Thật đáng sợ, Mạnh Giản nhanh chóng cúp điện thoại.
Vương Tuần một thân nhân mô cẩu dạng(1) ân cần giúp Mạnh Giản mở cửa xe, rất ra dáng một quý ông!
"Không tồi nha chàng trai!" Mạnh Giản vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng anh ôm chặt cô vào ngày hôm đó, chàng trai trẻ, lá gan rất lớn nha!
Mặt Vương
Tuần đỏ bừng, anh vẫn nhớ rõ hành động ngày hôm đó của mình. Lại nói,
trước kia anh còn chưa bao giờ liều mạng để ôm chặt một mỹ nữ như vậy,
hôm nay lại gặp được nhân vật chính của vụ việc đó, quả thật anh có chút chột dạ.
"Ha ha, ngày hôm đó quả thật xin lỗi!"
"Không sao, anh cũng giúp tôi mà, tôi không ngại!" Mạnh Giản phất phất tay, cực kỳ thoải mái.
Khi đến biệt thự nhà họ Chu, ngay cả Mạnh Giản đã gặp qua đủ việc trên đời
cũng phải thừa nhận rằng đây quả thật là một gia tộc giàu có, nếu không
phải khoảng cách đi vào ngắn ngủi thì cô còn phải cho rằng cô đang ở Nhà Trắng.
Xe chạy một mạch, vòng qua đài phun nước khổng lồ, bãi cỏ xanh, ánh đèn rực rỡ cùng tòa nhà chính lấp lánh tráng lệ, Mạnh Giản
chợt hiểu tại sao các cô gái lại tranh giành nhau để được gả vào nhà hào môn như vậy, người trước ngã xuống thì người sau lại tiến lên, không
trực tiếp được cảm nhận thì quả thật không biết, được sống một cuộc sống thượng lưu như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
Khi Mạnh Giản kéo tay Vương Tuần tiến vào hội trường, bên trong đã đầy người mang trên
mình những bộ váy xinh đẹp, bọn họ tạo nên một khung cảnh nên thơ. Chu
Chiêu, với vai trò là chủ nhân bữa tiệc, đương nhiên rất bận rộn, liếc
nhìn Vương Tuần cùng Mạnh Giản một cái liền tiếp tục tiếp đãi khách.
"Anh ta đang nói chuyện cùng ai vậy, trông quen quen!"
Vương Tuần đưa cho cô một ly champagne và nói: "Thị trưởng thành phố F, ông ta và nhà họ Chu là cùng một gia tộc"
Mạnh Giản ngậm một ngụm champagne trong miệng, thật vất vả mới nuốt xuống
được thì lại nhìn thấy một người đàn ông có dáng người mập mạp đang lôi
kéo ảnh hậu Trần Thư.
"Còn đây là?"
Vương Tuần liếc mắt một cái: "Kim chủ của Trần Thư, bộ trưởng bộ ngoại giao"
Mạnh Giản nghiêm túc nhìn anh, nói: "Có rượu mạnh không? tôi muốn tỉnh táo một chút!"
"Chu Chiêu là cháu trai duy nhất thuộc thế hệ này của Chu gia, gánh trên vai trách nhiệm rất lớn. Đừng thấy cậu ta suốt ngày cà lơ phất phơ không
làm gì, thật ra trong lòng cậu ta cũng không vui vẻ thoải mái gì!"
Mạnh Giản tò mò hỏi: "Những người chú của Chu Chiêu đều không có con sao?"
"Chú Minh Thân đã sớm ly hôn từ vài năm trước, không có con, chú Minh Đán
năm nay cũng đã bước vào tuổi ba mươi vẫn chưa kết hôn.
Mạnh Giản thở dài, "Bọn họ đều là nam thần kim cương ấy nhỉ, không biết có bị nữ
anh hùng nào sẵn sàng đến đây phát triển không nhỉ!"
"Phụt! Còn
cần cô phải nói? Phụ nữ trông ngóng xếp hàng chờ đến lượt đã kéo dài đến hết thành phố B luôn rồi!" Vương Tuần cười muốn lạc giọng.
Mạnh Giản uống một ngụm champagne, trong suốt lành lạnh, phù hợp để chữa cơn khó chịu trong lòng cô.
"Hả? Chú Chu đã về lại Trung Quốc rồi à?" Đôi mắt sắc bén của Mạnh Giản chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn giữa đám đông, anh đang cầm ly rượu, chăm
chú lắng nghe người bên cạnh. Giữa một đám người Địa Trung Hải cùng đám
đàn ông bụng phệ, chú hai trông đặc biệt cao lớn đẹp trai, cực kỳ quyến
rũ.
Vương Tuần đang trò chuyện một nữ diễn viên trẻ đẹp tuyến N, sớm đã bỏ qua Mạnh Giản ở bên này.
Mạnh Giản không nghe thấy trả lời, vừa quay đầu lại, liền thấy anh ta tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp tiến lên lầu, người phụ nữ này có vòng eo
thon nhỏ, hông đầy đặn, dáng người cũng rất đẹp!
"Tên xấu xa!"
Mạnh Giản lại lần nữa bị một tên thấy sắc quên bạn bỏ quên, nhưng ít
nhất thì lần này so với lần trước thì tốt hơn một chút, lần này cô còn
có rượu ngon miễn phí để uống!. truyện ngôn tình
"Cô là Mạnh Giản?"
Gần đây, Mạnh Giản được phái nữ đến làm quen rất nhiều, Mạnh Giản rất thoải mái mà quay người lại, nở nụ cười tao nhã: "Xin chào, tôi là Mạnh
Giản!"
Người phụ nữ trước mắt này không giống với bất kỳ người
phụ nữ nào mà Mạnh Giản từng gặp. Dù cô ấy mang trên mình chiếc váy cổ
chữ V khoét sâu và hở lưng nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là tục. Thay
vào đó, trông cô tràn đầy tự tin và điềm tĩnh, có khí chất đặc biệt của
riêng mình. Ngay cả Mạnh Giản, người luôn tỏ ra tự tin và không bao giờ
chịu thua cuộc cũng phải ngưỡng mộ người phụ nữ này. So với khí chất của cô ấy, Mạnh Giản hoàn toàn thua xa. Sự điềm tĩnh và cao quý giữa hai
hàng lông mày và đôi mắt của cô ấy không phải là thứ mà một gia đình
bình thường nào cũng có thể có được. Nhìn vào mái tóc ngắn của cô ấy
cùng đôi mắt giống với Chu Chiêu, không khó để đoán ra người này là ai.
"Chị là Chu Huệ nhỉ, tôi đã từng nghe Chu thiếu nói về chị, ngoài đời chị rất xinh đẹp, à, xinh đẹp lại độc đáo!"
Trong mắt Chu Huệ hiện lên một tia ý cười, giơ ly rượu nói: "Đây là lần đầu
tiên tôi được nghe một lời khen thẳng thắn như vậy, cảm ơn cô!"
"Tôi không giỏi nói chuyện cho lắm, mong chị sẽ không để ý!" Mạnh Giản đưa ly rượu đến chạm nhẹ một cái, ngẩng đầu uống cạn.
Chu Huệ gặp qua không ít nữ nhân biết uống rượu, nhưng không mấy người có
thể uống một cách thoải mái và hào phóng như vậy, trông cô còn có vẻ
uống rất vui vẻ nữa.
Chu Huệ nói: "Rượu champagne này tuy uống khá ngon, nhưng tác dụng của nó đến hơi chậm, đừng uống nhiều quá!"
Mạnh Giản thè lưỡi: "Gần đây không biết tôi đã ăn cái gì đấy khô nóng, muống uống gì đó lành lạnh"
Chu Huệ sửng sốt một chút, tò mò lý do!
"Ngài không bận sao?" Mạnh Giản nhìn Chu Huệ, cho rằng người của Chu gia bây
giờ đều đang tiếp khách, không lý nào mà đại tiểu thư Chu gia lại rảnh
rỗi được!
Chu Huệ cười nói: "Đừng cứ một câu lại gọi tôi là ngài thế chứ, tôi thấy gọi chị nghe rất êm tai, em cứ gọi là chị Chu Huệ đi!"
"Được thôi... chị Chu Huệ, chị không bận sao, tôi thấy Chu thiếu bọn họ rất bận!"
Chu Huệ cảm thấy buồn cười: "Cô nhóc này, muốn đuổi người đi ư! Chị là phụ
nữ, đàn ông nói chuyện làm ăn, chính trị thì chị có gì để nói chứ!"
"Đúng đúng, chuyện chính trị thật sự chẳng có gì thú vị!" Mạnh Giản bĩu môi.
Chu Huệ nói: "Chị đang đứng tên cho một trang tạp chí, em có muốn đến giúp
chị chụp ảnh không?" Ý tưởng này là khi Chu Huệ vừa nhìn thấy hình Mạnh
Giản ở trên mạng thì liền nghĩ tới.
"Làm người mẫu? Nhưng tôi không phải là người chuyên nghiệp, tôi có thể chứ?" Mạnh Giản nghi hoặc hỏi.
Chu Huệ nói: "Khí chất của em rất phù hợp,không phải không công. Em nghĩ
thế nào nếu chị trả cho em mức giá bằng với người mẫu hạng nhất trên thị trường?"
Mạnh Giản bị dọa rồi, liên tục xua xua tay: "Tôi không
phải người chuyên nghiệp sao có thể lấy mức giá tốt như vậy được chứ,
nếu chị nhìn trúng và muốn tôi chụp, vậy thì chụp thôi, không cần nhắc
tới tiền công!"
Chu Huệ nhướng mày, nhìn Mạnh Giản, gần vài trăm vạn cứ thế mà không cần? Cô gái này quả thật có chút thú vị đó.
"Chị đã nói sẽ không để em chụp không công, nhưng vì em không chịu nhận thêm tiền nên chị vẫn sẽ trả cho em phần công mà em xứng đáng được nhận, nếu em không đồng ý, chị sẽ xem như em đang coi thường tạp chí của chị..."
"Không, sao có thể như thế được?" Sắc mặt Mạnh Giản cứng ngắc, cô gật đầu nói:
"Vậy thì cứ chụp đi, chị có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào!"
Chu
Huệ quơ quơ di động: "Chị đã sớm lấy được số điện thoại của em từ chỗ
Chu Chiêu rồi, nếu hôm nay em không đến đây thì cũng có ngày chị sẽ đuổi đến trường học tìm em. Quyết định như vậy đi, khi nào đến lúc chị sẽ
gọi cho em!"
Mạnh Giản gật gật đầu như gà mổ thóc, nhìn theo bóng dáng Chu nữ vương rời đi.
Cô uống ly champagne để bình tĩnh lại, người nhà họ Chu đều có khí thế
mạnh mẽ như vậy à? Chẳng lẽ trời sinh cô có máu M(2) nên thu hút đám
người máu S(3) nhà họ chu ư?
Người đến càng lúc càng nhiều, khung cảnh dần trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, có người nhảy múa, uống
rượu, thậm chí còn có người ở hoa viên làm chuyện bất chính. Mạnh Giản
cảm thấy bản thân có kiến thức thật là hạn hẹp, thì ra party của kẻ có
tiền chính là như thế này, thật buồn cười!
"Cô đặc biệt đến đây
là để uống rượu à?" Chu Chiêu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh
Mạnh Giản, lấy ly rượu từ trong tay của cô đi.
Mạnh Giản giật mình một chút, sau đó liền quay đầu lại chúc mừng: "Thọ tinh sinh nhật vui vẻ nha!"
Chu Chiêu nói: "Chỉ chúc một câu? Không có quà?"
Mạnh Giản trừng mắt: "Tôi có thể đến đây không phải chính là món quà tuyệt vời nhất rồi à?"
"Đừng có bôi vàng lên mặt mình nữa! Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô!" Chu Chiêu khinh thường nhìn cô.
Mạnh Giản cười, cô có thể mua được những thứ mà Chu Chiêu chướng mắt, còn
những thứ Chu Chiêu vừa mắt thì cô không mua nổi, đơn giản chỉ như vậy!
"Tới đây tôi giới thiệu cho cô một người!" Chu Chiêu nói.
Mạnh Giản đi theo anh về phía một nhóm phụ nữ, Chu Chiêu kéo một cô gái mang váy màu xanh đến trước mặt Mạnh Giản, chỉ vào cô nói: "Từ Nhứ, vị hôn
thê của tôi"
Mạnh Giản nhanh chóng duỗi tay ra, "Xin chào, tôi tên là Mạnh Giản!"
Từ Nhứ khá dịu dàng, mái tóc đen dài xõa trên vai, nghiêng đầu kéo Chu
Chiêu rồi dựa vào ngực anh, vươn tay ra nắm tay Mạnh Giản: "Xin chào,
Mạnh tiểu thư!"
Mạnh Giản mỉm cười nói: "Từ tiểu thư thật xinh
đẹp, đứng cùng Chu thiếu thật sự rất đẹp đôi, chúc hai người sẽ bên nhau lâu dài!"
Từ Nhứ thả lỏng khuôn mặt hơn một chút, nhưng Chu
Chiêu thì lại không, nhướng mày nhìn Mạnh Giản nói: "Đây là sinh nhật
của tôi chứ không phải tiệc cưới, cô nịnh nọt tôi làm cái gì!"
Mạnh Giản nhìn Từ Nhứ đang căng chặt cằm, cười nói: "Chẳng lẽ không phải
tiệc ciới liền không thể chúc hai người lâu dài sao? Anh thì biết cái
gì, tôi chính là đang nói lời hay ý đẹp, ai lại muốn nịnh nọt anh?"
Chu Chiêu lôi kéo Mạnh Giản, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, "Uống rượu
cũng không thể chặn được miệng cô! Lấy đâu ra một người phụ nữ mồm mép
chua ngoa như vậy!"
Mạnh Giản cầm ly rượu không nói nên lời,
người kêu tôi đừng uống cũng là anh, người rót cho tôi ly rượu này cũng
là anh! Chu thiếu, anh không muốn kết hôn thì cứ việc nói thẳng, kéo tôi ra làm gì?
Chu Chiêu rời đi, để lại Mạnh Giản bị xét xử bởi một nhóm phụ nữ.
Bạn thân số 1 của Từ Nhứ hỏi: "Mạnh tiểu thư có vẻ rất thân với Chu thiếu?
Trông cô không giống với những người bạn bình thường~"
Mạnh Giản bình tĩnh nói: "Chúng tôi thân hơn bạn bè bình thường một chút!"
Số 2 nói: "Mạnh tiểu thư đang làm việc gì vậy? Chu thiếu bình thường đều
chơi đùa bên ngoài, Từ Nhứ thậm chí còn không biết những người bạn bên
ngoài của anh ấy nữa!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản gật đầu: "Từ tiểu thư là vị hôn thê của Chu thiếu, làm sao có thể
cùng với đám bạn bè không tốt giao lưu với nhau được chứ!"
Từ Nhứ lập tức nói: "Cô Mạnh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi rất ít khi thấy bạn bè
của Chu thiếu. Nhìn thấy cô thân thiết như vậy nên hỏi nhiều vài câu,
mong cô đừng để ý!"
Mạnh Giản lắc đầu: "Không sao, nếu cô muốn làm quen với bạn bè của anh ấy, lần sau có thể bảo Chu thiếu đưa cô theo!"
Từ Nhứ có chút ngượng ngùng nói: "Tính cách của anh ấy với tôi không giống nhau, những cái anh ấy chơi tôi đều không thích. Chị em chúng tôi
thường xuyên ở bên nhau nói chuyện phiếm đi dạo phố mua sắm, những việc
này anh ấy đều không có kiên nhẫn!"
Mạnh Giản trợn trắng mắt, Chu Chiêu là một kẻ lăng nhăng đương nhiên cô và anh ta không thể chơi cùng nhau. Thời điểm tôi giúp anh ta mở cửa đón người đẹp không biết cô còn
đang ngồi uống trà ở đâu kìa!
Mạnh Giản cảm thấy không thú vị,
buông ly rượu nói: "Tôi uống Champagne hơi nhiều, xin phép đến nhà vệ
sinh trước, mọi người cứ từ từ!"
Sau khi xả nước, Mạnh Giản cảm
thấy thoải mái hơn nhiều, khi cô bước ra rửa tay thì liền thấy một người đẹp tóc xoăn đang đứng dựa vào tường hút thuốc, cô gái có mái tóc đen,
mắt xanh, hình như là con lai. Cô ta một tay khoanh trước ngực, một chân chống vào tường, trông vừa phóng khoáng vừa chán chường.
Cô nhìn về phía Mạnh Giản, nhếch mày: "Có chuyện gì à?"
Mạnh Giản lau tay, nói: "Còn không? Cho tôi một điếu!"
Người đẹp mỉm cười, lấy hộp thuốc lá ra ném cho Mạnh Giản. Mạnh Giản rút một
cây ra nhìn, là loại thuốc lá của phụ nữ, từ trước tới nay cô chỉ hút
loại dành cho đàn ông.
Mạnh Giản ngậm điếu thuốc trong miệng đi tới trước mặt cô: "Lửa đâu?"
Người đẹp lấy từ trong túi xách ra cái bật lửa rồi châm cho cô, Mạnh Giản kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít một hơi thật sâu, tâm tình dễ chịu
hơn nhiều.
Mỹ nữ nghịch bật lửa trong tay, hỏi Mạnh Giản: "Cô tên gì?"
"Trước khi hỏi tên người khác không phải nên tự nói tên mình ư?" Mạnh Giản thổi ra một vòng khói.
Mỹ nữ cười tươi hơn một chút: "Cô thật thú vị, tôi muốn làm bạn với cô!"
Mạnh Giản: "Cô cũng rất thú vị!"
Mỹ nữ nói: "Tôi tên Từ."
Mạnh Giản nghiêng đầu hỏi: "Cô với Từ Nhứ ngoài kia có quan hệ gì à?"
"Tôi tên tiếng Trung là Từ Lăng! Cùng với người phụ nữ bên ngoài kia là chị em cùng cha khác mẹ!" Cô cười đầy thâm ý.
Mạnh Giản phủi tàn thuốc, nói: "Trông cô không giống cô ấy chút nào, một chút cũng không giống!"
Cô mỉm cười vui vẻ, khoác tay qua người Mạnh Giản, nói: "Thật tinh mắt!"
Từ Nhứ có vẻ ngoài trên mức trung bình, cùng lắm thì được coi là một trong những người phụ nữ dịu dàng. Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt này là
Từ Lăng, cô có đôi mắt to và sâu, sống mũi cao thẳng, chiếc váy màu đen
không thể che được thân hình nóng bỏng của cô, phong thái của cô thoải
mái không gò bó. Sự kiêu ngạo và tự do trong đôi mắt cô là thứ mà một
quý cô như Từ Nhứ cả đời này cũng không thể nào có được.
"Mẹ tôi là một mỹ nữ hiếm có, có thời gian tôi sẽ dẫn cô đi gặp bà ấy!" Cô nhếch môi kiêu ngạo nói.
Mạnh Giản tò mò: "Mẹ cô là người nước nào?"
"Tây Ban Nha!"
Mắt Mạnh Giản sáng lên, vẻ mặt tràn đầy ý cười: "Tiếng Tây Ban Nha của tôi không tồi, cô có thể yên tâm!"
Cô nhướng mày, đưa tay lên bóp bóp mặt Mạnh Giản một hồi: "Cô còn chưa nói cho tôi biết tên họ của cô là gì đâu!"
"Mạnh Giản, tên tôi là Mạnh Giản!" Mạnh Giản đem tàn thuốc ấn vào thùng rác rồi vứt đi.
"Họ Mạnh? Mạnh Duy là chị gái cô à?"
"Cô ta chị gái cái gì? Cô ta chỉ đổi sang họ Mạnh, họ của cô ta phải là Trịnh."
Cô nhìn Mạnh Giản, trong đầu phỏng chừng vừa hiện ra được một vở kịch về mối hận thù giữa những gia đình giàu có.
Mạnh Giản cũng không vạch trần cô, chỉ nghiêng người dựa vào bức tường hỏi cô: "Cô cùng Trịnh Duy rất thân à?"
Cô khinh thường nhướng mày: "Ai thèm thân với loại phụ nữ đó? Tôi chỉ
thường xuyên nhìn thấy cô ta ở nhà họ Chu thôi, hôm nay cô ta cũng tới,
cô không thấy sao?"
"Không."
"Cô ta thích chú hai của Chu gia, cơ hội tốt như hôm nay sao có thể không tới!" Cô búng búng khói bụi.
Đáy mắt Mạnh Giản tối sầm lại: "Ồ?"
"Loại đàn ông như chú hai của Chu gia kia thật sự không thể chạm được, bọn họ sẽ chơi với cô như chơi đùa với thú cưng, cô sao có thể chơi lại bọn họ chứ?" Ánh mắt cô có chút mơ hồ.
Mạnh Giản dừng một chút, cô thật không ngờ tới Trịnh Duy vậy mà lại có ý kia với Chu Minh Thân.
"Cô không ra kia chơi à?" Cô dập tắt thuốc, lấy bình xịt xịt vào miệng. "Chị gái muốn cùng vui vẻ không, chúng ta cùng đi?"
Mạnh Giản nói: "Để thuốc lá lại đi, tôi không có hứng thú với đám đàn ông, cô tự đi đi!"
Cô ấy tiếc nuối nhìn Mạnh Giản, đem thuốc lá cùng bật lửa để lại rồi rút
một tờ giấy ăn ra, ghi số điện thoại lên rồi hôn vào đó một dấu môi gợi
cảm.
"Nhớ gọi điện cho tôi, bạn bè tôi ở Trung Quốc không nhiều đâu!" Nói xong liền tiêu sái rời đi.
Mạnh Giản cầm tờ giấy dở khóc dở cười, cô lúc nào cũng đem theo bên mình xấp giấy ăn là để lưu giữ mấy thứ này đây à?
Cô châm một điếu thuốc, người ra vào nhà vệ sinh đều nhìn cô với ánh mắt
kỳ lạ. Mạnh Giản nhếch môi, xoay người đi từ hành lang gần đó đến ban
công ngắm cảnh. Cô nghiêng đầu tựa vào lan can, khuôn mặt xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau làn khói thuốc.
"Em rúc vào góc này làm gì vậy?"
Mạnh Giản bị giọng nói trầm khàn làm cho giật mình, lập tức dậy điếu thuốc
trên lan can, quay người liền thấy Chu Minh Thân đang đứng trước mặt
mình.
"Chú hai, anh xuất quỷ nhập thần như vậy, dọa chết tôi rồi!" Mạnh Giản xoa xoa ngực.
Chu Minh Thân nhìn trang phục trên người cô, tuy tâm tình rất tốt nhưng
trên mặt lại không hệ biểu hiện ra, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Hôm
nay em rất đẹp!"
Mạnh Giản gật gật đầu: "Cảm ơn anh đã mua cho
tôi chiếc váy này, mắt nhìn của anh rất tốt, biết tôi mang vào sẽ cực
quỳ quyến rũ!"
Chiều cao trên đôi giày cao gót của Mạnh Giản khi đứng với Chu Minh Thân vẫn thấp hơn rất nhiều, hai người bọn họ đứng ở
một góc, vừa vặn là ánh đèn bên trong không chiếu được tới đây. Không
biết Chu Minh Thân bằng cách gì lại nhìn thấy cô xinh đẹp, Mạnh Giản kỳ
thật là muốn đứng ở chỗ này nhìn cái đôi cẩu nam nữ trong vườn hoa kia.
Chu Minh Thân cười nói: "Tôi nên cảm ơn hắn mới đúng!"
Mạnh Giản bước tới, nắm lấy cánh tay Chu Minh Thân, cười nghịch ngợm: "Bạn
nam đồng hành cùng tôi không còn nữa rồi. Chú hai, có thể cho tôi mượn
anh một lúc được không?"
Chu Minh Thân cau mày: "Không biết lớn nhỏ!"
Mạnh Giản đem tay đặt trên vai Chu Minh Thân, Chu Minh Thân buông ly rượu, đưa tay dẫn cô về phía trung tâm ánh sáng.
Phong cảnh và thời điểm đều tốt, lại có một người phụ nữ xinh đẹp ở trong
vòng tay. Âm nhạc dần lắng xuống và ánh đèn bắt đầu mờ đi. Mạnh Giản dứt khoát cúi đầu dựa vào vai Chu Minh Thân, lúc Mạnh Giản sắp ngủ mất, Chu Minh Thân nói: "Còn nhớ giữa chúng ta còn chuyện chưa giải quyết xong
không?"
Mạnh Giản bước chân về phía trước một chút, hai tay chống vào ngực Chu Minh Thân, cười ngây ngô nói: "Haha, có chuyện như vậy
sao? Sao tôi lại không nhớ ra?"
Ngực Chu Minh Thân chấn động, sau đó cười khẽ: "Tuổi còn trẻ như vậy mà trí nhớ đã không tốt? Hay là em
cảm thấy thủ đoạn giả vờ ngu ngốc trước mặt tôi vẫn còn tác dụng hết lần này đến lần khác?"
Chu Minh Thân đối với Mạnh Giản, vừa là thầy
vừa là bạn, Mạnh Giản thu lại nụ cười, chân thành cúi đầu nhận lỗi: "Chú hai, tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy..."
"Phải không? Tôi thấy em làm việc này còn rất hùng hồn đấy chứ" Chu Minh Thân hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cô.
Một cơn gió thổi qua lưng Mạnh Giản, khoảng cách của cô và Chu Minh Thân
vốn đã rất gần rồi, nên khi cô cúi đầu xuống, giống như đang dựa vào
lồng ngực anh.
"Tôi sai rồi, là tôi quá bốc đồng không nghĩ đến
hậu quả..." Cô biết nếu không có Chu Minh Thân, cô nổ súng bắn chết
người, chuyện này sao có thể trôi qua êm đẹp như vậy? Ôi, người là anh
bắn chết... Nhưng Mạnh Giản biết, nếu không có Chu Minh Thân bảo vệ, thì cô và Mạnh Sanh e rằng sẽ bị cảnh sát làm phiền đến chết, hai chị em cô cũng đừng mong có được cuộc sống yên bình như trước nữa.
Chu
Minh Thân trầm giọng, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói lại có ý
trách móc nặng nề: "Em xin lỗi một câu liền cho qua chuyện? Hành động mà không hề xem xét đến toàn bộ tình hình, chỉ muốn giải quyết vấn đề ngay lập tức, lần này em may mắn thoát khỏi rắc rối, vậy còn lần sau và cả
lần sau nữa thì sao? Em có tin tôi không hay em nghĩ tự mình làm sẽ
nhanh hơn? Nếu em không tin tôi, vậy thì hãy cho tôi thấy em có thể giải quyết toàn bộ một cách hoàn hảo. Nếu em muốn tự mình làm mọi việc chỉ
để nhanh chóng giải quyết xong mọi việc, thì tôi chỉ có thể nói là em
quá liều lĩnh, quá cảm tính!"
Mạnh Giản bị anh nói đến ngẩn ra, cô nói: "Lúc đó tôi không có nghĩ nhiều như vậy..."
"Mạng sống bị đe dọa, và em nói rằng em không suy nghĩ cho rõ ràng? Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy! Là em cho rằng bản thân rất tài giỏi hay là
đặt tính mạng Mạnh Sanh hơn cả tính mạng của mình?! Mạnh Giản, em có bao giờ nghĩ không? Nếu em xảy ra chuyện và em trai của em còn sống, cậu ấy sẽ làm gì? Quãng đời còn lại của cậu ấy sẽ phải sống như thế nào!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Chu Minh Thân vẫn đang ôm cô trong tay, nhưng giọng nói lại cực kỳ nghiêm
túc. Trong một khung cảnh lãng mạn và đầy cảm xúc như vậy, anh lại dùng
giọng đêu như đang mở một cuộc họp để chỉ trích, Mạnh Giản bị nói đến
mức hổ thẹn.
"Em cho rằng em coi trọng Mạnh Sanh hơn bất kỳ người nào khác, nhưng để tôi nói cho em biết, đối với cậu ấy mà nói, hành vi
của em rất ích kỉ!"
Mạnh Giản ngẩng đầu lên, trong mắt có thứ gì
đó lấp lánh, cô cắn răng quật cường nhìn chằm chằm Chu Minh Thân: "Anh
nói đúng! Nhưng lúc đó tôi có thể làm gì được? Tôi chỉ không muốn em
trai mình phải chịu khổ..."
"Tin tôi." Chu Minh Thân vừa nói vừa
lau khóe mắt đang rưng rưng nước mắt của Mạnh Giản, anh nói "Lúc đó em
hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai trong số các
em gặp phải chuyện gì!"
Ánh mắt Chu Minh Thân kiên định, như thể
cho dù mọi chuyện có nguy hiểm đến đâu đều cũng sẽ tan chảy trong mắt
anh. Cánh cổng trong trái tim của Mạnh Giản dường như đã mở ra một khe
hở, lời nói của Chu Minh Thân như một dòng nước ấm ùa vào len lỏi khắp
tim Mạnh Giản.
"Chú hai, là tôi không suy nghĩ kỹ, không phải tôi không tin anh, tôi muốn tự mình xử lý tên khốn đó. Hắn ta giống như một cơn ác mộng của tôi và Sanh Sanh, mỗi giây mà hắn sống đều là sự uy
hiếp đối với an toàn của Sanh Sanh. Tôi quá kích động, tôi không phải
không tin tưởng anh, chỉ là.. tôi không biết phải nói thế nào nữa..."
Mạnh Giản có chút ảo não, cô không muốn làm anh nghĩ rằng cô không tin
anh, nhưng mà cô lại không biết giải thích thế nào.
"Không có lần sau!"
"Hả?" Mạnh Giản ngước mắt nhìn anh.
Chu Minh Thân cúi đầu, ôm mặt cô nói: "Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, em phải tin tưởng tôi!"
*Chú thích:
(1) Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
(2) Máu S: Người thích ngược, thích hành hạ.
(3) Máu M: Người thích bị ngược, bị hành hạ.
—
Chương này siêu dài, đừng quên vote để tui có động lực up chương cho mấy bà nha Tương tác cùng tui bằng cách cmt bên dưới nha