Cũng từ lúc đó khi câu hỏi về việc quay trở lại Canada tôi đã suy nghĩ
cho việc sắp xếp công việc của bản thân giữa nữa vòng Trái Đất. Ở Hồng
Châu tôi cùng vùi mình vào đống việc của mình, mỗi ngày trôi qua đều núp mình trong căn phòng ở nội thành để chỉnh sửa ra những bộ ảnh vừa mắt.
Vừa chỉnh xong bộ hình cá nhân cho các khách hàng bên Canada tôi chợt nhớ
đến bộ hình đã quá lâu chưa lấy của diễn viên Tạ Hinh và Khắc Minh nên
liền lấy điện thoại gọi điện về studio của công ty hỏi.
Cuộc gọi khá lâu mới đổ chuông tôi vừa một tay cầm điện thoại tay kia tập trung cho việc chỉnh hình.
- Alo An Nhi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chào hỏi cùng với giọng điệu nhớ nhung làm tôi nghe thôi cũng nỗi da gà.
- Chị nhớ em quá đi mất à!
Tôi biết đó chỉ là câu đùa giỡn lấy lệ của chị ấy chứ thật ra bình thường
cả hai cũng hay liên lạc với nhau nên việc nhớ chị ấy bảo là không có
khả năng xảy ra vì thế tôi lược nó qua phần quan trọng của mình và đi
vào trọng tâm bản thân đang thắc mắc.
Đôi tay linh hoạt sửa dụng thiết bị chỉnh sửa điêu luyện nhưng não bộ vẫn miệt mài suy nghĩ đến cuộc gọi.
- Mẫu hình của diễn viên Tạ Hinh với Khắc Minh họ đã đến lấy chưa chị?
Nghe tôi hỏi xong đầu dây bên của Nhã Tuệ như chợt phát hiện ra điều gì đó
nên mồm miệng nhanh nhảy nói to làm màng nhĩ tôi muốn lủng mất.
- Bình tĩnh, nhẹ nhàng nào.
Tôi muốn bảo vệ cái lỗ tai xinh xắn của mình nên nhanh chóng nhắc nhở người phụ nữ quá năng động đến mức ồn ào này.
- Chị quên báo em nữa hơn một tháng qua bên chị không liên lạc được với
diễn viên Tạ Hinh và Khắc Minh. Lúc đầu, chị có điện đến bên quản lí họ
bảo đang bận nên lần sau hãy gọi lại. Còn lần tiếp theo chị điện thì
người ta thông báo rằng “Tạ Hinh với Khắc Minh chưa bao giờ chụp hình
chung cả. Bọn họ không hề liên quan đến nhau.”
Những lời nói đấy
vẫn còn vang vẳng bên tai càng khiến tôi nhớ lại lần chụp hình lúc
trước. Hình như lúc đó cả hai không hề đến cùng lúc với nhau cũng khồng
hề có các quản lí, trợ lí bên cạnh và cả khi ra về họ cũng không đi cùng lúc. Nhưng báo đài đưa tin họ quen nhau còn đẩy thuyền một cách bùng nổ mà bên công ty họ không lên tiếng giải vây chứng tỏ điều đó có thể là
thật và tôi cũng chắc nó là thật nhưng tại sao giờ họ lại bảo vậy.
Càng ngày tôi nghĩ sâu đến mức não bộ đau nhức trở lại. Phía não trái tôi
giựt lên những dây thần kinh khiến tôi đau đến mức chiếc bút trên tay đã buông xuống còn điện thoại rất may tôi còn cầm chặt nên vẫn còn trong
tay.
Không nghĩ ngợi đến mọi thứ bởi việc quan trọng tôi cần làm
là tìm thuốc uống. Lục lọi đủ chỗ cuối cùng cũng có thể tìm thấy vĩ
thuốc đau đầu. Đi đến phía ấm nước tôi rót cho mình một ly và uống vào.
Vị đắng tràn lan ra miệng kết hợp với cái nhạt nhòa của nước lọc cũng
chẳng che đi sự khó chịu mà viên thuốc đây mang lại.
Không đi về
phía làm việc mà đến chiếc giường quen thuộc rồi ngã lưng xuống. Cảm
giác cơ thể vẫn đang hoạt động nhưng bộ não quá mức hỗn độn khiến tôi
chỉ có thể nhắm mắt lại để thư giãn bản thân. Đầu dây điện thoại của Nhã Tuệ khi không nghe được lời tôi nói thì hoang mang, lo lắng liên tục
không ngừng gọi tên tôi nhiều lần. Tôi không muốn vì bản thân khiến họ
lo sợ rồi bỏ lỡ công việc nên lên tiếng.
- Em đây.
Hơi thở của sự lo lắng lúc nảy đã được thả lòng và thoải mái. Nhã Tuệ nghe
giọng tôi vang lên yếu ớt hơn lúc đầu thì đã hỏi thăm.
- Em sao vậy? Chị nghe được hình như em không khỏe?
Để trấn an mọi người tôi giả vờ bật cười.
- Đâu em ổn mà…
Chưa kịp nói hết câu thì Nhã Tuệ đã buông thêm lời hỏi thăm
- Nhưng lúc nảy chị nghe tiếng đổ vỡ rồi tiếng của lục đồ mà. Em thật sự không sao đấy chứ?
Qủa thật, Nhã Tuệ sinh ra đã có thiên phú trong việc nghe những âm thanh ở
âm vực rất nhỏ và từ đó có thể phán đoán ra rất nhiều điều. Cũng chính
điểm đó nên khi chị gia nhập vào studio của chúng tôi chị đã trở thành
một điểm sáng rất quan trọng trong nghề nghệ thuật này.
Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc tại sao nghề nhiếp ảnh hay make up lại cần điều đó
bởi khi con người ta có sự kết hợp giữa cảm âm ta sẽ thấu được những
giai điệu của vật thể một cách điệu nghệ. Hình ảnh của một bức tranh đẹp phải được chụp ngay khoảnh khắc đẹp và người nghệ sĩ cảm nhận sâu sắc
về âm thanh của những giai điệu đấy mới mang lại sự hoàn hảo cho nền
nghê thuật.
Nên đó tôi luôn rất đề cao Nhã Tuệ với tài năng này
nhưng đôi khi sự suy luận từ những thanh âm lại khiến người khác cũng
không thoải mái kể cả Nhã Tuệ cũng rơi vào trạng thái hoang mang trong
phán đoán của mình. Vì thế, tôi cũng đáp lại chị.
- Đúng là có
vật rơi nhưng mà do em bất cẩn lận không sao đâu chị đừng lo lắng quá.
Chị giúp em hoàn thành các công việc còn lại của studio nhé với bảo Vân
gửi dữ liệu công việc sắp tới cho em nhé.
Nói xong câu ấy tôi cũng biện lí do và cúp máy.
…….
Canada
- Không biết An Nhi có ổn không nữa?
Cuộc điện thoại kết thúc bằng lời trấn an của An Nhi nhưng không khiến chị
bớt lo lắng nên chị liền lấy điện thoại ra và điện cho dãy số rất quen
thuộc với An Nhi.
……..
Đang mờ màng trong giấc ngủ tôi
nghe được tiếng động của phía cửa phòng tôi. Cố mở mắt ra xem là ai
nhưng vẫn không trụ được ngược lại ngửi được hương thơm quen thuộc của
người tôi thương thì đôi mối mấp máp những lời.
- Minh, em buồn ngủ.
Hoàng Minh khi nghe được cuộc gọi của Nhã Tuệ báo đến liền lập tức lo lắng
cho An Nhi. Ngay trong chính cuộc họp quan trọng anh đã cắt ngang và
chạy về xem tình hình cô ấy thế nào.
Vừa mở cửa ra liền thấy
người con gái đang gục người trong chiếc chăn mỏng và thở ra từng hơi
mệt mỏi. Anh hoảng hốt và gấp gáp chạy đến bên giường rồi ôm cô vào lòng dỗ dành.
- Nhi, em lại nhức đầu sao?
Anh không phải tài
giỏi gì khi biết được mọi chuyện bởi lúc vào phòng thứ đập vào mắt anh
đó là lọ thuốc đang bị lăn dài ở phía cửa. Đây là lo thuốc rất quen
thuộc với anh trong những năm tháng chữa trị bệnh trầm cảm cho An Nhi
nên thấy nó nỗi đau lòng trong anh dâng lên.
Đôi tay nhẹ nhàng
nâng cô vào cạnh mình và dùng giọng nói nhẹ nhàng ru cô chìm vào giấc
ngủ một cách thoải mái nhất có thể. Đây cũng chính là cách mà anh đã làm cho cô bao năm qua. Nhìn người con gái đang dần dần mất ý thức vì cơn
buồn ngủ mang lại anh mới lấy tay mình xoa lên chiếc đầu hay nhức mỏi
này, xoa lấy đôi mắt hay sưng lên và cả cơ thể vì mệt mỏi mà kiệt sức.
Rất lâu rồi cô mới bị như vậy anh nghi hoặc về những điều gần đây diễn ra.
Cô rất hay để tâm đến nhiều chuyện và anh cực kì không muốn cô như thế
dù có nói rất nhiều nhưng thói quen ấy đã ăn sâu trong tiềm thức cô nên
An Nhi luôn rất để tâm mọi chuyện. Vậy nên, anh rất sợ cô tiếp xúc với
nhiều người, lang thang trong đống chuyện của nhân gian sẽ khiến cô trở
nên như thế.
Hôn lên người con gái này anh cảm thấy đau lòng thay vì cô phải chịu đựng nhiều chuyện. Từng có thời điểm cô mở lòng ra để
giải bày nhưng anh luôn cảm nhận sự cảnh giác được tích tự từ nhiều năm
đến hôm nay nó như mạng nhện giăng một cách chặt chẽ không một kẻ hở để
người khác có quyền phá vỡ càng làm anh khó tiếp cận vào sâu trong tâm
tư một cách chắc chắn của cô.
- Nhi, anh phải làm sao đây.
Hủy bỏ mọi việc trong hôm nay anh đã ở nhà và luôn túc trực bên cạnh cô.
Mỗi lần uống thuốc ấy cô sẽ rơi vào trạng thái ngủ rất lâu vì những lúc
đó những tích tụ của mớ suy nghĩ hỗn độn lần lượt được giải phóng một
cách tương đối bởi có nhiều chuyện đã ăn sâu trong não bộ dù có muốn
quên cũng không được.
Rời khỏi chiếc giường anh dọn dẹp lại căn
phòng ngủ rồi đến chỗ làm việc của cô anh nhìn thấy dãy số điện thoại
của Tạ Hinh mới giật mình nhớ về vụ việc lúc nảy Nhã Tuệ thông tin đến.
Anh rất lâu đã không liên lạc đến cặp đôi đó bởi lịch trình họ đi đến nước
khác rất dày đặc nên giờ giấc thường không ổn định cũng vì vậy lần gọi
đến cuối cùng mà anh trò chuyện với Tạ Hinhh và Khắc Minh đó là khoảng
thời gian anh còn ở Canada làm việc.
Vậy ít nhất đã gần ba tháng
trôi đi những thông tin anh biết về họ cũng không còn nữa. Ngoài ra,
những trang mạng xã hội gần đây cũng không đề cập đến sự xuất hiện của
hai ảnh hậu, ảnh đế nổi tiếng đấy. Anh nghi hoặc đến dự cảm không lành
nên đã gọi đến cho thuộc hạ thân thiết của mình là A Đông.
- Cậu
giúp tôi liên lạc đến quản lí, gia đình của Tạ Hinh và Khắc Minh cùng
với đó tìm những thông tin về lịch làm việc của họ, những nơi họ tham
gia và khoảng thời gian này tại sao họ không xuất hiện trên các diễn đàn mạng xã hội.
A Đông theo sự căn dặn của chủ tịch liền gật đầu và đáp lại bên đầu dây kia.
- Vâng, tôi sẽ đi điều tra. Nội trong hôm nay và ngày mai sẽ có kết quả cho chủ tịch.
Cuộc gọi đã dừng lại trong 2 phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ để nói lên những
điều quan trọng. Anh quay người lại phía giường rồi cứ đứng đó ngắm
nhìn.
………..
Cũng một tuần trôi qua, những dấu vết của
thương tích đang từng chút từng chút lành lại trên cơ thể xanh xao, gầy
yếu của Ái Hinh. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại dù bản thân đang dần dược
hồi phục. Theo như chuản đoán của bác sĩ lần trước nói với Hoàng Quân.
- Bệnh nhân Ái Hinh chỉ bị thương ngoài da những dấu vết chỉ dừng lại
phải 30% tổn hại nhưng điều đáng chú ý đó là ý chí tỉnh lại của bệnh
nhân rất yếu thậm chí cô nàng này không có ý định để tiếp tục sự tồn tại của bản thân ở cõi đời này.
Khi được nghe những lời nói đấy anh
vô cùng bất ngờ cho câu chuyện này. Sự việc gì đã khiến cô nàng dường
như muốn đánh mất đi bản thân của mình, bỏ mặc sự sống mà thượng đế ban
tặng. Và đặc biệt, điều này có liên quan gì đến An Nhi không?