Ngày hôm sau, bản thân ông là người chủ động hẹn Châu Tuấn Dương gặp
mặt, chuyện quá khứ là chuyện đã qua, ông tuyệt đối không chấp nhắt,
nhưng chuyện hiện tại ông biết được chắc chắn hai người vốn có nhiều rào cản trong lòng, ông đương nhiên cũng không muốn vì một chút suy tư lỡ
dở cả một đời người.
Con gái ông bao nhiêu năm ông mới có thể gặp lại đương nhiên đối với ông cô cũng là tâm can bảo bối, chuyện con gái
ông cùng người đàn ông này đã sảy ra những chuyện trong quá khứ đương
nhiên ông càng không muốn đào bới lại những chuyện không vui. Nhìn người đàn ông trước mặt đương nhiên ông có nhiều cảm thán. Một người thanh
niên ưu tú đương nhiên không có điều gì đáng bàn đến. Một người thanh
niên ngồi trước mặt ông mà không tỏ ra e ngại, cũng thật sự hiếm thấy.
Kết thúc cuộc trò chuyện cũng không có gì làm người đàn ông đó băn khoăn,
chỉ đơn giản anh khẳng định với ông chuyện anh đối với con gái ông là
chuyện nghiêm túc. Hơn nữa, anh nhất định sẽ không nói miệng mà dùng
hành động để chứng minh chính lời nói của mình.
Châu Tuấn Dương
không nhanh chóng trở về thành phố cũ, anh thuê một căn chung cư nhỏ để ở lại nơi này phục vụ mục đích hỏi cưới lại vợ mình. Trước đây anh hỏi
cưới cô không hề khó khăn đến vậy, vì anh dùng chính bản thân minh áp
bức cô, nhưng hiện tại anh làm gì có tư cách đấy, anh còn phải ảo não
nghĩ làm sao để cô tha thứ cho bản thân mình đây.
Để nói ra, vết thương anh gây cho cô chủ yếu trong tim, bởi cuộc hôn nhân
của hai người không hề cãi vã, không hề đánh đập vũ phu lẫn nhau, nhưng
Châu Tuấn Dương là người nghiệt ngã, anh dùng chính những lời lẽ cay
nghiệt nhất của mình để chà sát lên vết thương của cô. Anh biết chuyện
của ba Mạc có lẽ cô không trách anh nữa, nhưng những chuyện khác thì
sao. Anh tin rằng cô sẽ chẳng thể dễ dàng quên đi được.
Sau một
ngày dài làm việc, Châu Tuấn Dương lặng lẽ đứng trước cửa căn nhà của
cô. Vì anh nên cô đã chuyển đến nơi này ở riêng, nhất định không muốn
gặp anh trước mặt ba mình nữa. Vậy nên khi cô trở về nhìn thấy anh liền
thấy mí mắt mình giật giật, đúng là ghét của nào trời trao của đấy, cô
đang vui vẻ nghĩ rằng ôn thần hôm nay không đợi cô dưới sảnh công ty
liền khiến cô vi vẻ, ai ngờ lại chẳng vui vẻ được bao lâu. Anh đã đứng
trước mặt cô rồi.
- Cảnh Tường, anh biết nếu anh xuất hiện ở
trước sảnh công ty em sẽ rất không vui, vậy nên anh sẽ không để em khó
xử trước nhiều người vì anh đang theo đuổi em nữa.
- Châu Tuấn
Dương, vấn đề không phải em khó xử với người khác, vấn đề chính là em
không muốn gặp anh, không muốn gặp anh thêm nữa anh hiểu không?
- Anh không đồng ý, anh không gặp được em sao có thể theo đuổi em lại được.
- Vậy anh đừng theo đuổi nữa, đoàn đội của anh đã về rồi, anh vẫn cố gắng ở nơi đây là muốn ăn vạ với em sao?
- Anh biết anh sai rồi, nhưng em cho anh một chút bao dung của em được
không, giống như chuyện em không còn ghét Khang Minh nữa vậy. Chỉ cần
cho anh một cơ hội, nhất định anh sẽ thật tốt ăn năn hối lỗi, tuyệt đối
không làm em phiền lòng.
Lam Cảnh Tường nhìn lên khuôn mặt Châu Tuấn Dương cô yên lặng không hề muốn nói. Vốn dĩ tưởng rằng mình không còn những rung động của thiếu nữ mới
lớn nữa, nhưng khi nghe được những lời nói của anh, cô vẫn bất giác thấy tim mình dường như lỡ nhịp. Cô không phải không muốn nói gì, mà căn bản không biết nói gì, bởi chính bản thân cô cũng thấy nói dối lòng mình là một điều thật khó có thể trải qua dễ dàng.
Lam Cảnh Tưởng nhẹ
nhàng bước đến bên cạnh cánh cửa, không nói đuổi anh đi cũng không đóng
sầm cửa vào. Châu Tuấn Dương đương nhiên nhìn được kẽ hở của cô, vì nếu
bản thân cô đủ nhẫn tâm thì anh đương nhiên không thể bình an đứng cùng
cô ở nơi này nói qua lại nhiều lời đến vậy.
Rõ ràng chính là cô đang cho anh một cơ hội, mặc kệ có phải hay không, anh cứ mặc nhiên đó là cơ hội cô cho anh cũng được.
Bước vào căn nhà nhỏ, Châu Tuấn Dương chợt ngợ ra nơi này, có chút giống với căn nhà của hai người, có lẽ là do cô tưởng niệm, học có lẽ là do bản
thân cô thích chính là những phong cách đơn giản mà nhẹ nhàng của cô
vậy.
Anh nhớ lại những ngày tháng không có cô bên cạnh, căn nhà
hai người từng ở sớm đã lạnh tanh, đến cả người giúp việc cũng không vui vẻ giống như trước đây nữa. Anh còn nhớ những món ăn cô đã làm, đơn
giản, nhưng lại mang đậm vị của gia đình. Nghĩa là trước đây hai người
cũng giống một gia đình lắm, chỉ là do anh không biết gìn giữ để ra tình cảnh giống ngày hôm nay mà thôi.
Lam Cảnh Tường vẫn nhẹ nhàng
nấu những món ăn mà cô yêu thích cô chẳng hề quan tâm đến những hành
động của người đàn ông kia. Anh ta muốn làm gì cũng được, cô tuyệt đối
sẽ không vì khuôn mặt đó mà tha thứ được. Cô vốn đã rất lăn tăn, nhưng
đến khi cô biết được ba Mạc vì cô mà làm ra những chuyện đó càng khiến
cô không muốn tin tưởng và mình nữa. Cô thậm chí còn tự trách bản thân
mình. Vì cô mà ba Mạc tự nhiên thêm một gánh nặng.
Châu Tuấn Dương lại khác, anh vui vẻ, chạy loanh quanh bên cạnh cô, lúc thì
giúp cô giảm lửa, lúc thì lại giúp cô thái rau. Những việc này trước đây chưa bao giờ hai người cùng làm với nhau hết.
Cảnh Tường không
nói bởi vì cô chẳng biết nên nói gì, hoặc chính cô cũng sợ nói ra thì
bản thân hai người lại có đôi chút khó sử. Cho đến khi cả hai người cùng ngồi vào bàn ăn. Không khí có ấm áp nhưng cũng chẳng nói với nhau thêm
một lời nào.
Ăn cơm xong, người đàn ông với tây trang là lượt kia lại đi rửa bát, chẳng hề giống với khuôn mặt lãnh cảm của anh lần đầu
tiên cùng cô đứng trên lễ đường. Khi đó, cô cũng chẳng hề vui vẻ gì. Một người phụ nữ buổi sáng ly hôn buổi chiều kết hôn thì sao có thể vui cho được cơ chứ. Chỉ có điều, bây giờ thời gian trôi đi cũng thật lâu, có
lẽ ở nơi thành phố kia chắc cũng chẳng còn ai nhớ đến một người phụ nữ
giống như cô nữa đâu.
Sự thật nhà họ Mạc khi đó đã được bày ra
ánh sáng khi đó Châu Tuấn Dương cũng nghĩ Cảnh Tường sẽ cho mình một cơ
hội. Bởi từ khi anh biết cô bước chân vào căn phòng của em gái anh đương nhiên sẽ để tất cả mọi việc được phơi bày ra ánh sáng. Nhưng anh cũng
thật không ngờ. Cô lại thực sự nhẫn tâm, cô ấy vậy mà không cho anh cơ
hội lấy một lần.