Dường như cô và Anh Thư có tâm linh tương thông với nhau thì phải, cô còn chưa kịp gọi mà cô bạn thân của mình đã gọi đến trước cả. Vừa nhấn
nút nghe, Khả Di đã nghe thấy tiếng của Anh Thư trong loa điện thoại với âm điệu giận dữ nhưng nghe kĩ thì lo lắng lại chiếm phần lớn.
-"Mày tử trận ở chiến trường nào rồi hả con nhỏ kia ? Mấy giờ rồi còn chưa
về, mày định ngủ ở ngoài đường hả ? Quên giờ giấc ở đây rồi hay sao, cần tao nhắc không ?"
Giọng điệu này còn hơn cả mẹ cô chứ nói, Khả Di đưa điện thoại ra xa tai. Dè chừng đến khi không còn nghe thấy đầu dây
bên kia nói nữa mới chậm chạp để gần rồi nói:
-"Dạ bà nội nhỏ, con nhỏ này mới bị xe tông. La liệt ở bệnh viện rồi, chuẩn bị cam quýt tới thăm đây nè."
-"Gì ? Mày nói gì con kia ? Đi đứng kiểu gì mà bị tông, ai tông mày nói ra để tao đi xử."
Trời ơi cái điệu bộ này khiến cô phải lắc đầu cười trừ, nhỏ giọng giải thích khuyên ngăn hơn cả giờ đồng hồ.
Kết thúc cuộc gọi, cô quay đầu sang thì bắt gặp hình ảnh anh đang nghiêm
túc làm việc ở sô pha phía góc tường, đôi tay liên tục gõ phím trên
chiếc máy tính xách tay, đôi mày rậm khẽ chau lại. Như nhận ra có ánh
mắt đang nhìn mình, anh liền ngước lên thì thấy cô dùng ánh mắt chăm chú để quan sát anh.
Đôi môi nở một nụ cười tươi, cất giọng trêu chọc cô gái nhỏ:
-"Anh biết mình đẹp rồi, không cần phải chăm chú nhìn như thế đâu nhỏ."
Nhận ra bản thân vừa rớt đi một vài sợi giá, cô vờ ho nhẹ rồi nhanh chóng chữa cháy cho bản thân, cụ thể:
-"Đồ tự luyến, tôi chỉ muốn hỏi anh là đã xin nghỉ cho tôi chưa thôi."
Anh không trực tiếp vạch trần cô mà chỉ cười nhẹ rồi nói:
-"Dạ tui xin rồi thưa bà nhỏ, nghỉ tí đi rồi có người đem đồ ăn vô cho ăn."
-"Em không đói."
Câu nói này của cô như trực tiếp mở "phong ấn" chiếc giọng chửi thân thương của anh vậy, Triết Lực nói một tràng dài làm cô nhức đầu không thôi.
-"Gì mà không đói ? Em nghĩ em là siêu nhân hay gì mà không biết đói, chiều
giờ em ăn được thứ gì em nói anh nghe coi. Học đâu ra cái tật bỏ bữa vậy hả ? Có ăn thôi cũng làm biếng thì làm gì được, mệt mỏi rồi sao mà học
hành cho tốt. Vào đây không ai chăm em thì giờ để anh chăm, nói biết
nghe lời tí đi."
Cô như xịt keo ngồi bất động, trời ơi mới có một
buổi tối mà cô được tận hai người giáo huấn rồi đó. Cô đã đắc tội gì lắm sao ? Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô liền biểu hiện lên kiểu uất ức. Không
biết nói gì cho phải nhưng cô thấy bản thân mình không sai gì nhiều, hay thậm chí là chẳng có gì sai mà để anh nói một hơi dài giáo huấn như
thế.
Đôi mắt trào lệ một cách vô thức, ngước mặt nhìn lên trần nhà để
ngăn nước mắt chảy xuống má. Hành động ấy ngay lập tức đập vào mắt anh,
Triết Lực hoảng hốt đứng bật dậy tiến lại phía cô. Đặt thân ngồi trên
giường mà cô đang nằm, anh lo lắng hỏi han:
-"Gì vậy bé ơi, anh xin lỗi mà. Em cảm thấy khó chịu hả ? Anh nói gì nặng lời khiến bé buồn, em nói anh nghe đi."
Anh áp hai tay vào hai bên má của cô, kéo gương mặt của cô đối diện với
anh. Điều này làm nước mắt từ nãy giờ cô cố ngăn liền trượt dài xuống
má. Gương mặt anh lộ rõ vẻ xót xa, cánh môi không tự chủ mà đặt nhẹ lên
vầng trán cô. Dùng tay gạt nhẹ nước mắt cô, anh nhỏ giọng nói:
-"Anh xin lỗi, chỉ vì lo mà anh có lớn tiếng với em. Em đừng khóc nha, anh làm gì không đúng cứ nói anh chứ đừng ôm trong lòng."
Đến lúc này, bức tường phòng bị của cô chính thức bị phá vỡ. Khả Di dùng
cánh tay không bị thương gỡ tay anh ra khỏi mặt mình, cô cất giọng:
-"Phải làm sao đây ? Tôi không ngăn được tim mình nữa rồi chú à."
Rất nhanh đối phương đã phản hồi lại lời nói của cô, nhưng với một biểu cảm đầy bất ngờ.
-"Em nói vậy là em chấp nhận anh rồi hả ? Đúng không bé, em đồng ý rồi đúng không ?"
Anh vừa nói vừa cười nghệch ra, hệt như một đứa trẻ vừa được mẹ mình chấp
thuận điều gì đó. Khả Di lại tiếp tục nói, câu nói này là cột móc chính
thức xác lập mối quan hệ của cả hai. Cô gật đầu nói:
-"Hình như là vậy !"
Còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt của anh hiện tại, cô đã bị một bờ môi phủ
kín. Đôi mắt mở to không dám tin, nhưng cũng nhanh chóng bị cuốn theo
bởi mùi hương nam tính phát ra từ cơ thể anh. Một tay anh nâng nhẹ mặt
cô, tay còn lại choàng sang eo cô để tiếp tục nụ hôn thắm thiết.
Nụ hôn cứ tiếp diễn không biết đã trải qua bao lâu, đến khi nghe có tiếng
gõ cửa cô mới vội lay mạnh người anh. Nhưng "ông chú già" này dường như
tìm thấy thú vui mới thì phải, không những không buông mà còn cuồng
nhiệt mút mạnh lấy môi cô làm nó phát ra cả âm thanh "chụt chụt" vang
vọng khắp phòng.
Lực tay đánh vào người anh cũng tỉ lệ thuận với
đôi má đỏ hồng ngay sau hành động ấy của anh. Vừa buông đôi môi nhỏ nhắn ra, Triết Lực liền bị cô thả cho một ánh nhìn không mấy thiện cảm. Chỉ
biết cười trừ rồi nhanh chóng xuống giường để mở cửa, anh đoán chắc hẳn
là đã có người mang thức ăn khi nãy anh gọi đến.