Úc Trăn nhìn Túc Mạc đang nằm trên người mình, dường như nơi đáy mắt
thiếu niên ấy chứa đựng ánh sáng rực rỡ, rõ ràng cậu chỉ nói một câu xin lỗi, song lại khiến anh có ảo giác... cứ ngỡ như đôi mắt ấy đang đong
đầy hình bóng anh vậy.
Tim như bị một chú mèo cào nhẹ, xuất hiện
cảm giác ngứa ngáy không thể diễn tả. Úc Trăn không hỏi sao lại thế này, đối phương cũng không mở miệng. Ánh nhìn xung quanh dừng lại trên người bọn họ, cơ mà bọn họ lại không biết gì cả.
Túc Mạc vẫn còn đắm
chìm trong cảm giác vui sướng tràn trề của trận đấu, mặc dù đã quay về
thành chính, nhưng trong đầu cậu vẫn liên tục tự hỏi về tình thế khi ấy, cho đến khi Úc Trăn lên tiếng cậu mới hoàn hồn, bắt gặp một đôi mắt sâu thăm thẳm.
"Xin lỗi." Tay cậu không cẩn thận ấn xuống ngực đối
phương, Túc Mạc định tránh khỏi người Hành Tung Bất Định thì trước mắt
chợt bắn ra một khung thông báo.
Momo không rời đi, tay cậu ấn xuống, vẫn ngồi trên người anh như cũ.
Úc Trăn nhìn đối phương vẫn giữ nguyên tư thế, không có hành động gì kế
tiếp, hình như cậu còn đang nhìn anh nữa, tự dưng mấy suy nghĩ kỳ lạ
chợt dâng trào trong lòng: "Cậu..."
Anh chưa kịp nói hết thì người trước mặt đã hóa thành một luồng khói trắng, nháy mắt biến mất tăm.
[Bạn bè Momo đã rời mạng.]
Úc Trăn đột nhiên định thần lại.
"Anh Hành, anh ở đâu đó!"
"Anh Hành ơi, giang hồ cấp cứu với, hình như anh của em bị người ta đồ sát ở Đồng Hoang Hàn Nha, giờ em không tìm thấy ảnh đâu hết!"
"Ớ, là sao ta? Sao anh của em off rồi?"
"Đù, anh em off á?"
Úc Trăn mở hộp thư thoại, giọng nói của Quả Sơn Tra liên tục vang lên, anh đáp là đối phương không sao cả, nhưng trong lòng lại để ý một vấn đề
khác.
Momo bị người ta đồ sát?
***
Túc Mạc mở bừng
mắt, thiết bị đăng nhập đang nằm trong tay Nhạc Nhạc. Biểu cảm tức giận
hiện lên liên tục trên màn hình của người máy, Nhạc Nhạc bắt đầu lải
nhải. Lúc này, Túc Mạc mới hoàn toàn bình tĩnh lại, hiện đã vượt quá
thời gian rời mạng mà cậu đã hứa với Nhạc Nhac, thậm chí còn 5 phút nữa
là chuông cảnh báo của thiết bị đăng nhập vang lên. Cơ mà cậu lại không
hề hay biết, toàn bộ các giác quan như dừng lại ở thế giới trò chơi vừa
trải qua khi nãy.
Thoát khỏi thế giới game, cảm giác chột dạ nhanh chóng xuất hiện.
"Lần sau tôi không làm vậy nữa." Túc Mạc thành thật xin lỗi.
Nhạc Nhạc vô cùng bất mãn: "Lần trước cậu cũng nói y vậy."
Túc Mạc quen cửa quen nẻo bắt đầu lừa dối: "Chuyện bất quá tam, nếu lần sau tôi trễ giờ nữa thì cậu cứ ngắt thiết bị đăng nhập đi."
Nhạc Nhạc cảm thấy có lý, song bất chợt phản ứng lại: "Túc Mạc, cậu đã trưởng thành rồi, cậu phải tự giác!"
Túc Mạc đành phải tốn chút thời gian dỗ dành người máy nhỏ, dỗ dành xong, Nhạc Nhạc thở phì phò lấy thuốc cho cậu.
Chuyện thành ra vầy rồi, cậu cũng không có cách nào để online, chỉ đành chờ
ngày mai thôi. Tình hình trong game hơi phức tạp, cậu không rõ lý do
Thiên Giới đồ sát mình là gì, cho nên cũng không thể giải thích rõ với
người khác được.
Túc Mạc đành phải nhắn vào nhóm trong máy tính
quang tử là mình rời mạng nghỉ ngơi, xong việc, sực nhớ hình như Quả Sơn Tra chạy tới Đồng Hoang Hàn Nha tìm cậu nên Túc Mạc đành gửi một tin
nhắn, bảo Hành Tung Bất Định và Gió Mát thấy thì nhắc cậu ta một tiếng,
miễn cho cậu ta ngây ngốc đi chịu chết.
"Sáng mai cậu muốn ăn gì?"
Túc Mạc rửa mặt xong lên giường thì nghe Nhạc Nhạc hỏi, cậu nghĩ rồi đáp: "Tôi muốn uống sữa đậu nành."
Nhạc Nhạc "ò" một tiếng, sắp xếp kế hoạch mới: "Vậy tôi phải đi ngâm đậu nành."
Bóng tối bao phủ lấy căn phòng, Túc Mạc kéo chăn, uống thuốc xong thì cơn
buồn ngủ kéo tới. Đắm mình trong sự yên tĩnh, cửa phòng không đóng chặt, có thể nghe loáng thoáng tiếng Nhạc Nhạc đang làm việc bên ngoài khiến
cậu vô cùng an tâm.
Cơn mệt mỏi không vứt đi được, cậu cuộn chăn, hình như về lại thế giới game, trước mặt là đôi mắt đen láy của Hành
Tung Bất Định. Trong cơn mơ màng, cậu nghĩ, cú đụng trúng khi đó chắc
mạnh lắm, sáng mai lên mạng phải gặp người ta xin lỗi mới được...
***
Trong đội, Quả Sơn Tra và Gió Mát phẫn nộ lắm, muốn trả thù nhưng không biết kẻ thù là ai.
Quả Sơn Tra cả giận nói: "Nếu để tui biết là ai đồ sát anh tui thì tui cúng cái mạng này chơi liều luôn."
Úc Trăn hỏi: "Cậu muốn liều mạng như nào?"
Quả Sơn Tra nói: "Em thêm vào sổ đen! Em có quen với mấy người bạn thương nhân, gặp tụi nó là chém liền, sau đó cướp tiền!"
Gió Mát nói: "Nhân lúc tụi mình không có mặt mà giở trò, đúng là thứ đê
tiện, chắc không phải mấy thằng bên Chúc Thiên với Điện Chư Thần đó
chứ?"
Cậu ta lại nói: "Đợi lát nữa tôi lên livestream hỏi thăm
coi có ai nhìn thấy người nào ở Đồng Hoang Hàn Nha không! Cậu chờ tôi,
tôi gọi Chấm Dứt Đao Thương, cổ quen biết nhiều hơn, nói không chừng có
thể nghe ngóng được ai đang đâm sau lưng á."
"Chấm Dứt Đao Thương được đó!" Quả Sơn Tra nói: "Cậu mau hỏi xem."
Cùng lúc nghe kế hoạch báo thù của hai người trong đội, Úc Trăn nhận được
tin nhắn của Hai Lăm Ngàn gửi tới thì mới biết cả đêm anh không online,
trong game đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là Momo
leo lên đầu bảng Trường săn, cái nữa là những cuộc thảo luận nảy lửa
trên diễn đàn Tinh Võng, cuối cùng là Thiên Giới tìm người đồ sát Momo ở dã ngoại.
"Anh Chân này, người anh em của anh đỉnh ghê đó, ăn 20 mạng, cứ vậy mà đè đầu anh xuống luôn, Không Cùng Một Quẻ và Nửa Đêm
Chuông Vang cũng bị tụt hạng." Hai Lăm Ngàn tiếp tục nói: "Trong nhóm
bàn tán ầm trời cả lên, thế mà anh lại không biết gì hết."
Úc Trăn khẽ nhíu mày, anh đang xem các bài đăng trong diễn đàn Tinh Võng: "Không biết."
"Chuyện Thiên Giới săn người không công khai, là em hỏi Đạp Bước Trên Mây mới
biết được. Bảng Trường săn đổi người, Nửa Đêm Chuông Vang bảo Sleep tìm
Điện Chư Thần mở Thiên Nhãn tìm Momo, sau đó mang theo mấy người Cá Viên đi đồ sát."
Thích khách Cá Viên và anh em của hắn ta là Khoai
Viên đều nằm trong top 10 bảng xếp hạng hệ phái, chỉ đứng sau Ngô Liêu ở trận doanh Huyền Dương, hai anh em bọn họ rất nổi tiếng trong giới
thích khách. Xạ thủ thì ở tầm trung, nhưng kiếm vật lý Sleep đứng trong
top 5 bảng xếp hạng hệ phái, là đồng đội cố định của Nửa Đêm Chuông
Vang, nếu ngay cả Sleep cũng qua đó thì đồng nghĩa với việc Nửa Đêm
Chuông Vang thật sự có hứng thú với Momo.
Chỉ mang theo vài người đi đồ sát, nghĩa là Thiên Giới cố tình chọn lúc đồng đội của Momo không có mặt mà ra dã ngoại me người ta.
"Nhưng cũng mắc cười lắm."
Hai Lăm Ngàn cười nói: "Bọn họ lấy bốn chọi một, một người thì bị giết,
hai người thì chết đuối trong đầm lầy, Sleep thì còn có xíu máu chạy
trốn. Quá trời nhục mặt! Ba người có tên tuổi trên bảng xếp hạng, bởi vì khinh địch mà bị đối thủ đánh cho ra nông nỗi này, bây giờ có người nói Momo đứng đầu bảng là vì đối thủ ở trận ghép đôi kia quá cùi bắp nên
cậu ta mới ăn mạng được."
"Nếu chuyện này của Thiên Giới bị lan
truyền ra ngoài thì xem ai còn dám nói cậu ta đứng đầu bảng là do ăn
may? Mẹ nó, đổi lại mấy người đứng top khác xem, đối đầu với hai thích
khách và kiếm vật lý chưa chắc đã trốn được."
Úc Trăn: "Có Thiên Nhãn không?"
Hai Lăm Ngàn "ơ" một tiếng: "Thiên Nhãn gì?"
Úc Trăn: "Thiên Nhãn của bốn người Sleep, đưa tọa độ cho tôi."
Hai Lăm Ngàn: "Hả? Chắc là có, nhưng em phải hỏi thăm cái đã."
Một lát sau, Úc Trăn quay về kênh voice chat [Đội], nói với Gió Mát và Quả Sơn Tra: "Có tọa độ rồi, đi đánh không?"
Đêm khuya, game Thiên Hoàn bước vào lúc cao điểm, có rất nhiều người chơi đánh phó bản, đánh chiến trường.
Cá Viên và Khoai Viên mới ra khỏi thành chính, định ra dã ngoại giết người ở trận doanh đối địch kiếm điểm tích lũy, hai người ẩn thân đi đến chỗ
cách nơi đánh quái không xa, vừa hay nhắm được một đội tính nhào lên
đánh lén. Ngay lúc này, một "Quyển trục phản ẩn" ném ra bên chân bọn họ, kế tiếp là trận pháp sợ hãi của trận pháp sư xuất hiện dưới chân, rồi
kiếm vật lấy xông thẳng lên...
Đêm nay đã định là không yên ổn.
Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, người đàn ông cầm ly nước từ phòng
khách đi ra, trên bàn bên cạnh đặt mấy tập tài liệu và thiết bị đăng
nhập. Anh giơ tay day trán, vừa uống nước vừa đọc tài liệu.
"Tiểu Trăn, sao con chưa ngủ nữa?" Bà Trình đi tiểu đêm, thấy bèn hỏi.
Úc Trăn hoàn hồn lại: "Có mấy tập tài liệu con chưa xem xong, sao bà lại dậy rồi ạ?"
"Tự dưng vậy thôi." Bà đi đến trước mặt Úc Trăn và ngồi xuống, hỏi: "Khi nào con hết kỳ nghỉ phép?"
"Còn lâu bà ơi, ngày phép mấy năm nay của con dồn lại nên thoải mái ạ." Úc
Trăn buông tài liệu xuống, đứng dậy rót ly nước ấm cho bà: "Bà cứ yên
tâm ở đây đi, có chuyện gì thì nói với con."
Bà Trình khá tò mò chuyện của mấy cậu thanh niên: "Hôm nay con đến Đại học Thủ Đô với Trương Khải đúng không? Thấy thế nào?"
"Đồ ăn ở căn tin không tồi, ngon hơn trước nhiều." Úc Trăn đột nhiên nhớ
tới ai đó, lại bổ sung thêm một câu: "Còn gặp được Túc Mạc nữa."
Bà Trình rất thích Túc Mạc, vừa nghe đến cậu bèn hỏi thêm vài câu, biết
được bé con nhà người ta đi họp, họp xong thì về nhà thì nhịn không được mà lải nhải: "Thằng bé này sao lại không đi chơi với bạn bè cơ chứ, cả
ngày ở nhà buồn hỏng cả người thì phải làm sao?"
"Ở nhà ạ?" Úc Trăn đặt nước ấm trước mặt bà Trình: "Con nghe Trương Khải nói, học kỳ này cậu bé ấy không đến trường."
"Bà nghe ông Trương của con nói, dạo gần đây bé Mạc đang mê game, ngoại trừ lúc đi học ra thì thằng bé cứ ru rú ở trong nhà." Bà Trình nói: "Nếu là trước kia, bé Mạc không làm thực nghiệm thì sẽ đến quảng trường chơi
cờ, đánh Thái Cực với nhóm ông Trương, hổm rày thì ít đi rồi, ông Trương của con hỏi thì nó bảo là đang chơi game."
Úc Trăn nghe vậy thì hơi bất ngờ, lúc trước anh có hỏi thì hình như Túc Mạc nói là chơi đại thôi.
"Ông Trương của con cũng thật là, trước thì kêu chơi game tốt, giờ thì lại
nói chơi game không tốt. Ổng rảnh rỗi sinh nông nỗi đây mà, muốn tìm
người chơi cờ mà bé Mạc không thèm để ý tới ổng." Bà Trình nói đến đây
thì lại lải nhải: "Bà mới nói Tiểu Trăn nhà bà cũng chơi, cái ổng lại
mạnh miệng nói là con đang làm việc, chắc nghe thằng nhóc Trương Khải
nói rồi."
Úc Trăn nghe bà nhà mình lải nhải, đột nhiên hỏi: "Túc Mạc không có bạn bè hả bà?"
Có vẻ vòng giao tế của Túc Mạc giới hạn trong tiểu khu này, cậu thích chơi cờ, đánh Thái Cực, rõ là một thanh niên, song lại chẳng có chút sở
thích nào thuộc về người trẻ tuổi cả. Trong trường cũng vậy, họp xong
thì về nhà, cứ như cậu không có nhu cầu liên lạc với bạn bè cùng lớp.
Bà Trình nghe vậy thì nói: "Trước kia bạn cùng lớp không cho nó chơi cùng, vào Đại học chắc có nhiều bạn hơn chứ nhỉ? Bà nghe ông Trương nói là bé Mạc quen biết rất nhiều đàn anh, rất nhiều người đến rủ nó đi chơi
đấy."
Bà lại nói: "Bé Mạc khiến người ta thích lắm, nhưng thằng
bé hiểu chuyện quá, nó đối xử với ai cũng rất lễ phép, nhìn có vẻ tốt
với mọi người, cơ mà con xem, thằng bé này cứ như đang giấu tâm sự sâu
trong lòng vậy."
Úc Trăn hồi tưởng lại lúc chiều nhìn thấy Túc
Mạc ở Đại học Thủ Đô, cậu nam sinh vẫn hệt như dáng vẻ lần đầu gặp,
khiêm tốn lại lễ phép, đồng thời vô cùng hiểu chuyện. Nhưng anh lại nhìn thấy ở cậu một sự cẩn thận, giống như cậu bé Túc Mạc này vẫn luôn cẩn
thận mà sống.
Úc Trăn nói: "Gần đây Sở Nghiên cứu số 1 đang thực
hiện một dự án mới đòi hỏi chuyên môn, hầu như trong dự án này đều là
người trẻ tuổi, cũng không có quá nhiều thao tác cơ khí nguy hiểm."
Bà Trình nghe vậy thì vui lắm: "Vậy thì tốt quá, con có chuyện gì làm thì dẫn theo thằng bé với nhé."
Úc Trăn nói: "Thế bà gửi con thông tin tài khoản của cậu ấy đi, con sẽ liên hệ sau."
Bà Trình sờ túi áo, sực nhớ ra gì đó: "Ấy, bà bỏ máy tính quang tử trong phòng rồi."
Úc Trăn cười, định để bà nghỉ ngơi trước: "Bà đi ngủ trước đi, mai con
kiểm tra danh bạ trong thiết bị thông minh ở nhà là được."
"Mai
bà đưa con." Bà Trình nói: "Danh bạ trong nhà không có, thằng bé không
có tài khoản Tinh Võng, phải tìm trong danh bạ của máy tính quang tử."
Úc Trăn nghe vậy thì ngẩn ra, anh quên mất là bệnh nhân mang thể chất cấp F không có quyền hạn đăng nhập vào Tinh Võng, hay nói cách khác, không có thiết bị đăng nhập chuyên dụng nào dành cho bọn họ để tiếp cận mạng
lưới thông tin, cho nên bọn họ không dùng truyền tin trên Tinh Võng được sử dụng phổ biến hiện nay mà dùng truyền tin trên máy tính quang tử, nó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.
Cậu bé kia mới mười tám tuổi, nhưng thật ra cậu đã bị thời đại Tinh Võng vứt bỏ.
***
Sáng hôm sau, gió mát bọc hương hoa phả vào phòng.
Hiếm khi Túc Mạc ngủ nướng, cậu ăn bữa sáng với sữa đậu nành mà Nhạc Nhạc tỉ mỉ chuẩn bị và bánh bao thơm ngào ngạt. Bánh bao bọc nước sốt thịt
khiến Túc Mạc ăn vô cùng thỏa mãn, cậu tỏ vẻ mai muốn ăn nữa.
Người máy Nhạc Nhạc tính toán hàm lượng dinh dưỡng, tỏ vẻ cậu chỉ được ăn ba
lần một tuần, các bữa khác thì phải điều chỉnh bằng cách bổ sung chất
dinh dưỡng. Đương nhiên là Túc Mạc đồng ý, thà ăn bánh bao nước thịt còn hơn là ăn nguyên liệu giàu dinh dưỡng với canh suông lạt nhách, ngoài
ra cậu phải chờ Nhạc Nhạc đồng ý mới được uống cà phê.
"Thiết bị đăng nhập của tôi để đâu rồi?" Túc Mạc hỏi.
Nhạc Nhạc nói: "Ở ngăn kéo thứ ba của tủ thứ hai trong phòng khách."
Túc Mạc tìm được thiết bị đăng nhập, online với tâm trạng tốt. Thời gian
lên mạng hôm nay hơi trễ, đã hơn 9 giờ, bên trong thành chính có không
ít người chơi. Cậu định mở danh sách bạn bè theo thói quen thì thấy Hành Tung Bất Định không online, Trở Về Chân Ngã thì lại có, vị trí của đối
phương là ở Trường săn.
[Bang] Bang chủ Quả Sơn Tra Số 14: Đại ca của em online rồi! 3=1, tốc độ lên!"
Túc Mạc: "...?"
3=1 là sao? Chẳng phải Hành Tung đang ở Trường săn à?
Cậu vô cùng nghi hoặc mở danh sách bang hội, phát hiện người chơi đang
online ngoại trừ mấy acc clone của Quả Sơn Tra thì có thêm một ID quen
thuộc, là nữ thích khách Chấm Dứt Đao Thương đã từng gặp qua trước kia.
Ngoài ra, về bang hội đối địch, trừ Điện Chư Thần, Chúc Thiên hồi đầu thì lòi ra thêm một Thiên Giới, hơn nữa là bọn họ chủ động đối địch.
[Bang] Gió Mát Đến Chậm: Anh ơi, mau tới Bắc Hoang Mạc đi, dã chiến kích thích đang trực tiếp nè! Nhấp vào hình đại diện của em để nhập đội, em chờ
anh nhớ!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Gió Mát: Dã chiến kích thích 3=1!
Quả Sơn Tra: Đụng tới đại ca tao nghĩa là đụng tới túi tiền của tao.