Đạo diễn chương trình là người đầu tiên sực tỉnh trong cơn hoảng loạn,
rồi yêu cầu Thanh Hà bắt máy cuộc gọi ngay lập tức. Với cuộc gọi này, ắt hẳn người xem sẽ càng lúc càng đông.
Vốn Thi Tuyết ngồi bên cạnh muốn Thanh Hà ngắt ngang cuộc gọi để tránh có nhiều thứ không nên nói
lại bị phát ngôn ra, nhưng người dẫn chương trình đã lên tiếng:
“Đây gọi là tâm linh tương thông. Khẳng định người đứng đầu danh sách liên
lạc của Thanh Hà là chồng của cô ấy. Nếu vậy thay vì để chủ tịch Đình
Nguyên chờ thì em bắt máy đi.”
Thanh Hà hít một hơi thật sâu, không thể làm trái ý nên đành ấn nút xanh: “Em nghe.”
“Vợ ơi, em đang làm gì thế?” Đình Nguyên lên tiếng. Giọng nói trầm ấm mang cảm giác cưng chiều lập tức đánh gục fan nữ.
“Em đang quay chương trình.” Thanh Hà nhẹ giọng nói. Cô cũng không để ý
rằng mỗi khi nói chuyện với anh, giọng cô đều trở thành giọng nói của cô gái nhỏ nũng nịu với người yêu.
“Vậy anh có đang phiền em lắm không?” Anh nhíu mày, vốn định cúp máy nhưng lại nghe thấy tiếng từ chối từ cô.
Cô nhìn ám hiệu từ người dẫn chương trình thì chỉ đành thực hành hình
phạt: “Thật ra em biết hết rồi. Anh có gì giấu em thì anh nói hết đi.”
“Anh không có giấu em gì cả.” Đình Nguyên kiên định đáp, cũng chẳng biết vì
sao Thanh Hà lại nói thế. Chẳng lẽ có người nói xấu anh sau lưng cô? Và
người đầu tiên anh nghi ngờ là anh em Gia Uy - Gia Tuệ kia.
“Anh
khai thật đi. Em sẽ tha thứ cho anh.” Thanh Hà cầu mong cho Đình Nguyên
phát huy trí thông minh của anh để không bị lộ những điều bí mật của họ.
“Ngoại trừ việc trưng nhiều món đắt tiền ở nhà để thu hút ánh nhìn của em, đổi từ từ quần áo của em thành hãng thiết kế riêng, số lượng giày của em
tăng thêm một kệ và trang sức anh mua cho em nhưng bảo là hàng dùng thử
thì anh chưa từng nói dối hay giấu em việc gì.” Đình Nguyên chân thành
đáp.
Thanh Hà ngẩn người. Một cảm giác ấm lòng chảy dọc qua tim.
Thì ra Đình Nguyên âm thầm trao cho cô những điều tốt đẹp mà cô yêu
thích đến thế.
Tuy nhiên những người khác lại có cảm xúc khác
hẳn. Họ không ngờ tới đây là tình yêu của người có tiền. Vốn phải chán
ghét và chê bai nhưng không hiểu vì sao họ lại bị dồn cơm chó vào họng
liên tục như thế.
“Được… Được rồi…” Thanh Hà lập tức ngăn Đình
Nguyên lại. Cô sợ nếu anh còn nói thì ăn trộm càng dòm ngó nhà họ nhiều
hơn: “Lát em gọi lại cho anh sau.”
Chương trình vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường nhưng họ biết cư dân mạng đã nôn nóng đến phát điên. Họ bắt đầu nghi ngờ việc Đình Nguyên gọi tới là cố tình sắp đặt cũng
như các điều anh nói. Dù đạo diễn chương trình có đứng ra xác nhận thì
việc này vẫn in sâu vào lòng họ như một cái gai nhỏ.
Gia Uy đang
tập trung xử lý công việc thì lại nghe thấy điện thoại đến từ quản lý
truyền thông. Biết chẳng có gì tốt đẹp, anh ta dễ dàng đoán được chủ
tịch lại lên mạng phát cơm chó. Quả thật không sai, lần này là phát trên cả chương trình và trước biết bao nhiêu phóng viên. Anh ta cúp điện
thoại, âm thầm đặt mua mặt nạ dưỡng da để quyết chiến với chế độ tăng ca khắc khổ dạo gần đây.
Sau khi quay xong chương trình, Thanh Hà
về thẳng nhà. Việc đầu tiên cô làm chính là kiểm tra tất cả những thứ
theo lời Đình Nguyên đã nói. Thì ra anh không hề nói xạo. Anh âm thầm
thay đổi để cô có cuộc sống tốt hơn mà đến chính cô cũng không nhận ra
và cứ tưởng rằng mọi thứ chỉ là những món đồ cũ kỹ đã mua ở chợ đêm của
mình.
Vì thế trong lúc Đình Nguyên còn chưa tan làm, Thanh Hà
tiến thẳng đến trung tâm thương mại và bắt đầu cà thẻ điên cuồng. Thuận
mắt cái nào, hợp dáng anh cái nào, cô không hề tiếc nuối mà lập tức đem
ra quầy tính tiền. Cho tới khi anh về nhà thì trước mặt chất thành đống
các túi hàng.
“Nay em đi mua sắm sao?” Đình Nguyên ôm lấy Thanh
Hà, trao cho nhau nụ hôn chào mừng về nhà. Anh giúp cô vén tóc ra sau
rồi hỏi tiếp: “Có muốn mua thêm gì không? Anh chuyển thêm cho em.”
“Dạ không cần đâu anh. Mà anh đi theo em.” Thanh Hà nắm lấy tay của Đình Nguyên kéo vào trong.
Trong sự ngỡ ngàng của Đình Nguyên, Thanh Hà tuôn ra hết những món cô mua cho anh ngày hôm nay từ cái to nhất đến cái nhỏ nhất. Anh âm thầm cầm chiếc quần nhỏ có vòi voi lên mà nhíu mày: “Cái này là sao vậy hả Hà?”
“Hả?” Thanh Hà quay đầu lại, vừa nhìn thấy thứ đã thì đã nhanh tay giật lấy
nhưng nào ngờ Đình Nguyên kịp thời giơ lên cao. Cô lắp bắp: “Em… Cái đó
tiện tay… À không nó tự rớt vào đống đồ…”
Vốn dĩ Thanh Hà chỉ
định mua những món giá trị phù hợp với Đình Nguyên, nhưng khi đi ngang
qua hàng quầy quần nhỏ tình thú cho đàn ông, cô lại không kìm lòng được
mà mang vài cái về. Quá lo những cái khác, cô quên béng mất đống đồ này
nên hiện tại không biết trốn đi đâu.
Đình Nguyên ôm lấy eo của
Thanh Hà với ánh nhìn nghi hoặc: “Chẳng lẽ em có sở thích như thế này
sao? Nếu em nói sớm, anh đã dùng cách này thu hút em rồi.”
Thanh Hà bịt miệng Đình Nguyên ngay lập tức: “Em không có. Em chỉ… tò mò thôi.”
Đình Nguyên hôn vào lòng bàn tay của Thanh Hà khiến cô run người: “Không sao, anh hiểu. Anh chấp nhận hết mọi thứ về em.”
Thế là đêm hôm đó, Thanh Hà thật sự được nhìn thấy Đình Nguyên mặc chiếc
quần nhỏ có vòi voi đó. Đổi lại, cô lại bị con voi kia xâm chiếm.
—----------------------------
Thanh Hà thay lên mình bộ váy cưới được tổ chương trình đưa tới. Cô nhìn
chính mình trong gương, không nghĩ tới bản thân sẽ mặc cái này trước khi đám cưới thật sự diễn ra. Tuy nhiên, cô cũng không yêu cầu quá nhiều
thứ ở Đình Nguyên. Hiện tại, ở bên anh hạnh phúc đến cuối đời mới là
điều cô hướng tới.
Đình Nguyên dìu Thanh Hà lên sân khấu. Ở trước mặt hai người dẫn chương trình đầy đặn kinh nghiệm, anh và cô không hề
hoảng loạn, ngược lại vô cùng thành thật chia sẻ khoảng thời gian yêu
đương của mình.
“Hai người lần đầu gặp nhau ở đâu thế?”
Cả hai đồng thanh đáp: “Trong thư viện năm cấp ba.”
Cô kể: “Em rất tò mò về người con trai được cả trường mến mộ. Vì thế lúc
vô tình gặp ở thư viện, em có nhìn lén anh ấy vài lần. Sau đó thấy chói
mắt quá, em tiếp tục làm bài ôn thi.”
Anh kể: “Em ít khi quan tâm những chuyện khác, nhưng nghe nhiều thì sẽ tò mò. Khi ấy trong trường
họ bảo rằng chúng em là cặp đôi trai tài gái sắc nên ngày gặp ở thư viện thì em có cố tình ngồi lại gần hơn để nhìn cho kỹ.”
“Vậy hai người là bạn cùng trường à? Để ý nhau vậy rồi có ai ngỏ lời yêu ai trước không?”
Anh trả lời: “Là em. Thật ra khi ấy em đang trong thời kỳ nổi loạn nên cũng muốn kéo người học giỏi như cô ấy theo cùng.”
Cô bật cười: “Ngày anh ấy kêu muốn hẹn hò, em cứ tưởng anh ấy muốn yêu
đương như mấy cặp đôi trong trường. Nào ngờ anh ấy lại rủ em cúp học.”
“Vậy có gì xảy ra ngăn cách tình cảm của hai người không?”
Cả hai im lặng một lát rồi đồng thời đáp: “Có ạ.”
Anh nói tiếp: “Em đi du học. Vợ em không thích yêu xa nên chúng em chia tay.”
Cô mím môi, im lặng chấp nhận cái lí do này dù cả hai biết rõ khi ấy sự thật ra sao.
“Vậy cả hai chia tay trong bao lâu? Sao gặp lại nhau?”
Cô mỉm cười: “Mười mấy năm hơn ạ. Chúng em gặp lại tại ngôi trường cấp ba cũ cho buổi diễn thuyết.”
Anh nắm lấy tay cô, nhớ lại khoảnh khắc mình cố tình ghi nợ lên người cô thì không khỏi buồn cười.
“Sau khi kết hôn, cả hai không thích nhau ở điểm nào không?”
Anh trả lời: “Có một điều em không thích lắm.”
Nghe thấy thế, cô ngạc nhiên quay sang chờ đợi câu nói của anh. Anh mỉm
cười: “Vợ em chưa từng xin em mua gì cho cô ấy cả. Toàn em lén tự mua
cho xài thôi.”
Cô chớp chớp mắt: “Hôm qua em vừa xin anh mà.”
Anh nhéo má cô: “Nhưng em đi mua cho anh đôi giày mới chứ có phải cho em đâu.”
Cô im lặng, quả là thế thật. Đến phiên mình, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Anh ấy thích tính kế người khác, kể cả là em. Chưa bao giờ em thắng
anh ấy trong trò ai là người phải đi rửa bát cả. Em toàn phải đứng bên
ngoài nhìn anh ấy rửa.”
Cả trường quay câm lặng. Được rồi, đây là chương trình để các cặp vợ chồng rải cơm chó nên họ chỉ có thể chấp nhận mà thôi.