Đôi giày cao gót của Thanh Hà giẫm lên mặt sàn vang lên từng tiếng lộc cộc
như nện vào từng tấc thịt của Đình Thi. Trong đầu ả, hình ảnh cô gái nhỏ bất lực ngồi bệt trong vũng nước ở nhà vệ sinh đã thay đổi thành một nữ minh tinh gan dạ và càng lúc càng được nhiều người biết đến. Điều này
khiến ả lo sợ.
Chưa kịp để Đình Thi hoàn hồn, Thanh Hà đã gạt
phăng tay ả ra khỏi tay Đình Nguyên. Cô đứng ở phía trước anh với dáng
vẻ chống nạnh uy quyền rồi nói: “Ai cho phép cô níu níu kéo kéo chồng
tôi làm gì?”
Đình Thi bị tác động mạnh đến mức bàn tay đỏ ửng lên. Ả không nghĩ tới Thanh Hà dám làm thế với mình nên trừng mắt và cất lên giọng nói gay gắt: “Anh Nguyên là anh trai của tao. Tao nắm tay anh ấy
có gì sai?”
“Đúng thật là chẳng có gì sai.” Thanh Hà ngẫm nghĩ,
nhưng sau đó lại nở nụ cười khinh thường: “Nhưng với đứa em gái có mưu
đồ bất chính, ý nghĩ đen tối muốn rù quến anh trai mình như em gái đây
lại khác. Người làm chị dâu như chị sợ bị mất chồng lắm.”
Thanh Hà thuận tiện nép hẳn vào lòng của Đình Nguyên. Anh cũng phối hợp, vòng
tay ôm lấy eo của cô rồi hôn nhẹ lên vai cô một cái. Vợ anh thật thơm!
Đình Thi bị nói ra bí mật thì thẹn quá hóa giận, muốn tiến tới mà táng thẳng lên mặt của Thanh Hà. Nào ngờ bàn tay của Đình Nguyên đã kịp thời chặn
lại, thậm chí còn hất mạnh ra đi kèm sự đe dọa: “Khi tôi còn xem cô là
con gái của cha tôi thì đừng làm gì quá phận. Gia Uy, đưa Đình Thi về
nhà, và thông báo với ban tiếp tân nếu còn để người khác lên đây làm
loạn thì viết đơn nghỉ việc đi.”
“Vâng thưa chủ tịch.” Gia Uy được nhắc tên tới thì nhanh chóng hành động. Anh ta bấm thang máy rồi đưa
tay mời Đình Thi khiến ả chỉ có thể vừa đau lòng vừa tức giận rời đi.
Lúc này, trên hành lang chỉ còn mỗi Thanh Hà và Đình Nguyên. Cô liếc nhìn
anh rồi vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay của ai kia, sau đó phụng phịu
muốn ra về nhưng rất nhanh đã bị anh lôi lại.
“Sao thế? Sao lại
đòi về? Chẳng phải bảo muốn cùng anh ăn cơm trưa à?” Đình Nguyên giữ
chặt lấy eo của Thanh Hà, tay còn lại cầm lấy bịch đồ ăn đầy ắp rồi ngơ
ngác hỏi.
Thanh Hà cảm thấy lửa giận thật sự đang tăng cao vào
khoảnh khắc cô nhìn thấy Đình Thi không ngừng cọ bộ ngực của cô ta vào
người Đình Nguyên cùng giọng nói léo nhéo chói tai. Cô muốn đẩy anh ra
nhưng vẫn bị kìm kẹp lại khiến bao nhiêu cảm xúc không hài lòng in hẳn
lên mặt: “Chẳng phải anh có người bên cạnh rồi sao? Vậy mà còn kêu em
lên.”
“Ặc.” Đình Nguyên không nghĩ tới Thanh Hà lại có gương mặt
giận dỗi này. Suốt khoảng thời gian hẹn hò vào năm cấp ba, cô cũng nhìn
thấy không ít lần những người con gái khác thừa cơ hội gần gũi với anh
nhưng cô lại chẳng mẩy mây quan tâm, dù có cố tình thể hiện sự ghen ghét và đẩy mạnh người ta ra thì ánh mắt cô vẫn vô cảm. Lần biểu hiện này
thật sự làm anh vui muốn chết, tuy nhiên anh hoàn toàn trong sạch.
“Anh tính xuống rước em nhưng lại bị chặn đường. Anh cũng không muốn như vậy đâu.” Đình Nguyên dẫn Thanh Hà vào bên trong phòng mặc cho cô vùng vằng khó chịu. Giọng anh nhẹ nhàng dụ dỗ nhưng sâu bên trong có kèm chút háo hức.
“Anh vui mừng cái gì chứ?” Thanh Hà làm sao không nhận ra điều đó nên cằn nhằn.
Đình Nguyên đặt bịch đồ ăn lên bàn trà rồi kéo Thanh Hà dạng chân ngồi xuống đùi mình. Tư thế mờ ám này trong phút chốc làm không khí xung quanh
nóng dần lên. Cô định tránh ra thì bàn tay của anh đã giữ chặt mông cô.
Vì thế, cô chỉ có thể yên ổn tại chỗ ngồi êm ái đó mà né tránh ánh nhìn
trêu chọc của anh.
“Em ghen sao?” Đình Nguyên hỏi dò, vốn biết rõ nhưng vẫn muốn cô nói thật lòng mình.
“Ghen gì mà ghen.” Thanh Hà chẳng chịu thừa nhận. Nhìn thấy tay áo có chút
nhăn lại của anh, cô có chút không kìm nén được mà phủi hết những hơi
hám của người khác còn ám lại trên đó, rồi bĩu môi: “Có người muốn đú
đởn với chồng em thì em phải phòng hờ bị cắm sừng chứ.”
“Vậy em
ráng giữ anh cho chặt vào nhé. Thầy bói mới bảo năm nay vận anh hơi đào
hoa.” Đình Nguyên giữ chặt cả người Thanh Hà khiến cô áp sát vào mình,
có lẽ cái ghen của cô đã làm anh phấn khởi quá đà vì nó chứng minh không chỉ có mình anh đã rơi vào lưới tình. Thấy khuôn mặt cô càng tệ, anh
bật cười: “Nhưng anh chỉ quan tâm đến vợ anh thôi. Đào hoa thì để người
khác đi.”
Dứt lời, Đình Nguyên áp môi mình tới môi Thanh Hà. Dường như đã quá quen thuộc, cả hai đồng thời hé miệng, thay phiên mút mát vị ngọt khiến tiếng động vang lên vừa ngại ngùng vừa mờ ám. Cô từ đặt tay
lên vai anh chuyển thành vòng ra sau ôm lấy phần cổ, còn cả người ưỡn
thành một đường cong quyến rũ để cơ thể bản thân ma sát với cơ thể săn
chắc bên dưới.
Chiếc lưỡi như con rắn nhỏ bắt đầu đi vào hang ổ
của đối phương để tìm kiếm bạn đời. Nó không ngừng uốn lấy, dùng đầu
lưỡi khiêu khích toàn thân khiến không gian bên trong không ngừng run
lên.
Thanh Hà bị khuấy động dập dìu liên tục đến mức chỉ có thể tập
trung vào sự trêu đùa của Đình Nguyên. Cô vừa muốn né tránh cảm giác kỳ
lạ này, vừa thích thú không muốn dừng lại khiến âm thanh càng phát ra mê người hơn.
Lúc này, Đình Nguyên đang tự rủa thầm chính mình. Anh
biết mình đang đưa nụ hôn đi càng lúc càng sâu và khó lòng dứt ra nhưng
từng tiếng kêu nỉ non đứt quãng của Thanh Hà khiến anh chỉ muốn thêm
không muốn bớt. Anh hôn lên chiếc cằm nhỏ, sau đó miết dần đôi môi cần
cổ trắng. Nhờ thế, ánh mắt đắm chìm vào cơn mê đã phát hiện ra chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô đang bị kéo xệch lên cao làm lộ ra phần đùi mịn
màng.
Dây thần kinh trong đầu của Đình Nguyên nhất thời căng cứng. Miệng vẫn đang vi vu trên cổ. Anh âm thầm kéo nhẹ một bên vai áo của cô rồi hạ nụ hôn lên đó, cứ thế mà tiến tới xương quai xanh khiêu gợi.
Thanh Hà bị từng nụ hôn cháy bỏng của Đình Nguyên thiêu rụi toàn bộ dây thần
kinh. Cảm giác nhồn nhột xen lẫn kích thích cứ không ngừng bủa vây khiến toàn thân cô run lên nhè nhẹ. Đột nhiên, bàn tay Đình Nguyên bắt đầu
quá phận mà đặt lên đùi cô rồi từ từ làm cho chiếc váy kéo lên hông, để
lộ bờ mông đẫy đà cùng chiếc quần nhỏ đỏ hút mắt.
Không còn sự che chắn của tà váy, Thanh Hà dễ dàng cảm nhận được vật cứng cáp ở phía bên dưới đang tiếp xúc với vùng nhạy cảm. Cô rên nhẹ một tiếng càng khiến
toàn thân của Đình Nguyên rơi vào hố sâu ái tình. Anh ôm chặt lấy cô,
không ngừng thở ra từng hơi nặng nề.
“Thanh Hà, mau…” Mau ngăn anh lại nếu không anh không thể kiểm soát nổi con thú trong người chỉ muốn
xé toang hết đống vải thừa trên người cô.
“Đình Nguyên, em…” Em muốn anh. Cô biết nếu cô nói ra lời này, cả hai thật sự sẽ phóng túng tình cảm của bản thân vô kiểm soát.
Đúng lúc này, tiếng bước chân bất ngờ vang lên khiến cả hai khựng lại, sau
đó là tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Gia Uy: “Chủ tịch, có văn kiện cần cậu xem xét.”
Thanh Hà luống cuống tay chân. Còn Đình Nguyên
nhanh chóng kéo váy của cô xuống, rồi bắt đầu loay hoay tạo hiện trường
giả. Cho tới khi Gia Uy đứng ở bên ngoài mất vài phút và chỉ nghe mỗi
tiếng lục đục của đồ đạc, anh ta quyết định mở cửa đi vào để phòng hờ
gia đình bạn mình xảy ra chiến tranh vì tình huống ban nãy.
“Hai
người làm gì thế?” Gia Uy nhíu mày. Trước mặt anh ta là hình ảnh cả hai
quần áo xộc xệch, đang cùng nhau lục lọi đồ ăn trong bịch.
“À, đang giành đồ ăn. Cậu không thấy sao?” Đình Nguyên vờ như không có gì với bộ mặt lạnh nhạt.
Giành đồ ăn? Thật sao? Gia Uy nhướng mày, rõ ràng chẳng hề tin tưởng chút
nào. Tuy nhiên, anh ta không hề nghĩ đến cảnh tượng đôi vợ chồng này
đang âu yếm nhau, mà chắc là đang che đậy các vết tích đánh lộn.
“Khụ khụ!” Đình Nguyên thấy ánh nhìn sắc lẹm của Gia Uy thì tằng hắng vài câu: “Đưa văn kiện đây.”
“Vâng.” Gia Uy nhún vai. Thôi thì bạn tốt không muốn công khai việc bị vợ đánh nên anh ta chỉ vờ như không biết gì thôi.
“Chờ anh một lát nhé.” Đình Nguyên vuốt nhẹ đầu của Thanh Hà, định quay đi
nhưng nghĩ tới gì đó thì đột ngột cởi áo vest ngoài rồi đắp lên chân cô.
Thanh Hà mỉm cười, vừa nhìn Đình Nguyên xử lý công việc, vừa nhẹ nhàng xoa
nhẹ lên chiếc áo ám mùi nam tính. Hình như cô thích anh hơn rồi! Ban nãy nếu thật sự không có sự xuất hiện của Gia Uy, có lẽ hai người đã không
chỉ dừng lại có bấy nhiêu. Nghĩ tới việc này, gương mặt của cô đỏ ửng dễ nhìn cùng nhận định vật cứng cáp vừa rồi không hề nhỏ.
“Thanh Hà, em nhận được vai trong dự án Huyết Ngải sao?”