Thanh Hà vừa bước chân vào nhà đã nghiến răng, gằn giọng để kêu tên người chồng lắm tiền của mình. Không cần đợi đến tiếng thứ hai, Đình Nguyên đã đi từ trong bếp ra với bộ dạng nửa người cởi
trần cùng chiếc tạp dề che đi cơ bụng cùng cơ ngực.
“Anh… Anh làm gì thế?” Thanh Hà ngại ngùng quay mặt đi, tuy nhiên lại thầm trách vì sao anh lại mang theo tạp dề làm gì chứ.
“Anh nấu cơm đợi em về. Nay về sớm thế? Chuyện ở công ty đã giải quyết ổn
hết rồi à?” Đình Nguyên vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nở nụ cười
dịu dàng không khác gì muốn qua mặt cô. Anh cũng không phủ nhận rằng
hình tượng này là anh cố tình tạo dựng để kích thích mắt nhìn của cô. Có vẻ có chút hiệu nghiệm đi.
Thanh Hà thấy bờ lưng trần của Đình
Nguyên thì chỉ biết nuốt nước miếng, tự nhiên quên mất bản thân đang
giận hờn việc gì. Cố gắng không liên tưởng đến mấy chuyện đen tối, cô
quyết tâm không nhìn thì đỡ gây hoạ về sau, sau đó đi vào vấn đề chính.
“Chẳng phải tối qua chúng ta đã nói là không tiết lộ hôn nhân rồi sao?”
Đúng vậy, đêm qua sau khi đăng tải đoạn ghi âm, họ bắt đầu giải quyết tới
việc hình ảnh của hai người bị lộ tẩy. Trước mắt tránh để mọi chuyện
căng thẳng hơn, họ đều đồng tình hướng giấu nhẹm mối quan hệ này và để
tin tức ấy chìm xuống. Nào ngờ ngày hôm nay Đình Nguyên đã phản bội hẹn
ước, cố tình công khai để người khác không còn phải nghi ngờ gì nữa.
“Anh cũng không muốn đâu…” Đình Nguyên bĩu môi, thực chất anh muốn chết đi
được. Có trời mới biết khi anh đăng tải bức hình đó, môi anh cong lên
tới tận mang tai, sau đó ngồi đếm thời gian chờ cô về tới nhà. Cảm thấy
cũng xấp xỉ số phút, anh mới đứng lên rồi cởi phăng chiếc áo ra và chỉ
mặc mỗi tạp dề.
“Anh không muốn?” Thanh Hà ngẩn ngơ, không hiểu
vì sao nghe thấy điều này lại có cảm giác không mấy vui vẻ, ngược lại
còn làm lòng mình chùng xuống.
Thấy vẻ mặt thất thần của Thanh Hà, Đình Nguyên tất nhiên hiểu cô đang suy
nghĩ điều gì, vì thế áp sát lại gần rồi ôm cô vào lòng: “Sao thế? Hay em muốn chúng ta công khai hoành tráng thêm tí?”
“Hả?”
Ngay
lúc Thanh Hà còn chưa hiểu gì, Đình Nguyên đã cầm điện thoại lên rồi
chụp khuôn mặt ngơ ngác của cô ở trong lòng mình. Sau đó tay gõ liên tục trên màn hình, giây tiếp theo một trạng thái của chủ tịch đã được cập
nhật: “Cô ấy bảo rằng đã bị hớp hồn bởi cảnh tượng tôi nấu ăn.”
“Đình Nguyên, anh lại đăng cái gì nữa vậy hả?”
Thanh Hà nhận được thông báo thì la hét một trận. Ngoài sức dự đoán, tấm ảnh thứ hai này còn bùng nổ hơn tấm công khai đầu tiên.
/@Thanh Hà chị nói thật đi, thứ chị bị hớp hồn là cơ bắp của ảnh đúng không?/
/Tự nhiên mới sáng sớm tôi bị dồn cho hai nồi cơm chó./ Bình luận này được thích bởi thư ký Gia Uy.
/Giờ tôi mới hiểu sao dạo gần đây thư ký Gia Uy xuống sắc, chẳng phải bởi
được thồn cơm chó liên tục sao?/ Bình luận này được thư ký Gia Uy đồng
tình.
/Tự nhiên tôi cũng muốn chui vô chính giữa./
/@Thanh Hà đề nghị chị yêu chụp bức hình công khai danh tính của chủ tịch./
/@người trên với cái cơ thể dễ làm người ta xịt máu mũi này thì tôi tin chắc gương mặt của chủ tịch rất hại nước./
Thanh Hà kéo xuống đọc bình luận, lại trượt tay ấn thích vào gương mặt hại
nước kia khiến cư dân mạng càng sôi nổi hơn. Họ không ngừng yêu cầu cô
tiết lộ nhan sắc được ẩn giấu nhiều năm của Đình Nguyên, tuy nhiên hiện
tại cô đang bị người nào đó giở trò.
“Em thích gương mặt anh đến
thế hả?” Đình Nguyên chớp chớp mắt, càng lúc càng thấy mắt nhìn của vợ
mình thật tốt, chọn trúng mình trong số đông mà không hề nhớ rằng chính
anh là người đè cô vào tường và bắt cô lấy thân trả nợ.
Cố gắng né tránh gương mặt ai kia cứ cọ tới, Thanh Hà vẫn muốn làm sáng tỏ chuyện công khai: “Sao anh lại làm thế?”
“Thế chẳng lẽ em muốn anh sống trong bóng tối sao?” Đình Nguyên xụ mặt, nghĩ tới đã thấy vụ này không hề làm anh vui một chút nào.
“Ý em không phải như vậy…” Thanh Hà thở dài, bỗng lo sợ anh sẽ nghĩ xấu cho cô nên lập tức lên tiếng thanh minh.
Đình Nguyên chỉ muốn trêu chọc Thanh Hà một chút mà thôi, nhưng khi thấy cô
suy tư như thế thì càng rung động nhiều hơn. Ai mà chả thích vợ mình lo
cho mình chứ. Sau đó, anh từ tốn giải thích: “Mẹ biết hôn nhân chúng ta
bị bại lộ nên mẹ yêu cầu công khai ngay lập tức.”
“Mẹ biết ư?”
Thanh Hà vô cùng ngạc nhiên. Thì ra bà Thảo Chi đều nắm hết tình hình của họ
trong lòng bàn tay. Ngay khi thấy tấm hình ở bãi đỗ xe, bà lập tức liên
lạc với Đình Nguyên và kêu anh công khai. Thứ nhất, bà không thích con
cái mình giấu giấu diếm diếm để rồi xảy ra các vấn đề được gán ghép với
những người khác. Thứ hai, bà không thích người nhà bị ăn hiếp. Đây cũng là một cách để cho họ biết rằng cô là con dâu trên danh nghĩa của bà.
Thanh Hà nghe tới đây thì không khỏi cảm động, đột nhiên muốn cầm năm mươi
triệu trước kia trả lại. Tuy nhiên, việc công khai này để lại khá nhiều
rắc rối cho cả cô và anh. May mắn, các thông tin về cô vô cùng sạch sẽ,
phù hợp để trở thành con dâu của gia đình tài phiệt dù gia cảnh khác
biệt. Còn về anh, họ không dám đụng đến.
Lúc này, điện thoại của
Thanh Hà đột nhiên reo lên. Cô vẫn còn khá tức giận vì việc Đình Nguyên
nói dối mình nên lập tức bắt máy mà không nhìn xem ai gọi đến.
“Thanh Hà, con kết hôn mà sao không nói cha mẹ nghe một tiếng?” Đầu dây bên
kia là ông Thanh Tùng, giọng nói nhẹ nhàng, không hề trách cứ nhưng lại
giáng thẳng vào tim cô.
Thanh Hà run rẩy theo bản năng khi làm sai trước mặt cha mẹ, lập tức trả lời: “Con… Cái này… Con xin lỗi…”
“Không sao, nếu đó là sự lựa chọn của con thì cha mẹ sẽ ủng hộ hết mình. Nhưng lựa ngày dẫn cậu ta về ra mắt.” Ông Thanh Tùng lên tiếng dặn dò.
“Vâng.” Thanh Hà trả lời, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Còn mẹ sao cha?”
“Bà ấy tức giận lắm.” Bởi vậy ông mới không dám cho bà đụng vào điện thoại. Ông sợ bà sẽ gọi cho con gái tám chục cuối chỉ để la mắng vì đã giấu
giếm gia đình. Sau đó ông bảo: “Nhớ chuẩn bị cho đàng hoàng. Con cũng
biết ý mẹ con rồi đó.”
“Vâng, con biết rồi. Cảm ơn cha.” Thanh Hà thở dài, đợi đầu dây bên kia cúp máy rồi mới đặt điện thoại lên bàn. Cô ngẩng đầu nhìn Đình Nguyên: “Cha bảo chúng ta về nhà em một chuyến. Mẹ
em có vẻ khá giận.”
“Ừ, đó là điều nên làm.” Anh gật đầu, dù sao anh cướp con gái nhà người ta
mà không hỏi ý người lớn trước, bây giờ phải quay về chịu phạt là lẽ
đương nhiên.
Cả hai ngồi xuống ăn cơm. Đình Nguyên cẩn thận lột
vỏ tôm cho Thanh Hà, chăm sóc cô còn kĩ hơn trước, rồi hỏi: “Em có ý
định gì cho tương lai chưa? Vào công ty anh nhé?”
“Hiện tại em nghĩ chưa phải lúc.” Thanh Hà lắc đầu.
“Tại sao?” Đình Nguyên nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại nói vậy trong khi
lúc trước cô vô cùng yêu thích việc gia nhập công ty giải trí Lưu Manh
Hốt Bạc.
“Chuyện em với anh công khai có thể sẽ có nhiều người
dòm ngó.” Thanh Hà nói ra nguyên nhân: “Em không muốn mọi người nghĩ anh nâng đỡ em. Em muốn lấy được thành tựu rồi sẽ đường đường chính chính
xin ký kết với công ty anh, như thế người ta sẽ không nói ra nói vào
rằng anh đi cửa sau cho em.”
Đình Nguyên biết Thanh Hà một phần
muốn chứng minh bản thân, một phần lo lắng anh sẽ mang tiếng xấu. Vì
thế, anh chỉ có thể ủng hộ cô hết mình.
“Được, nếu có khó khăn gì cứ nói với anh.”
“Em biết rồi.”
Thanh Hà gật đầu, bắt đầu tính toán đến buổi tham gia thử vai bộ phim Huyết Ngải của đạo diễn Phùng.