Thanh Hà bắt buộc phải ở lại phim trường để túc trực quay phim liên tục
không ngừng nghỉ cho kịp tiến độ. Đến cuối ngày thứ hai, bộ phim cổ
trang cuối cùng cũng lên sóng tập phim có mặt cô. Thi Tuyết ôm lấy áo
khoác, lẻn qua phòng của cô để cùng xem.
“Chị có đem theo bánh bông lan trứng muối này.”
Thanh Hà đã dọn chỗ sẵn từ trước, bắt đầu bật tivi và cùng Thi Tuyết bàn luận về bộ phim như những khán giả bình thường, chứ không đánh giá diễn xuất của một ai. Đúng lúc cô xuất hiện trên màn hình, vốn Mộc Hằng là nhân
vật chính nên được để ý thì bắt đầu có một vài bình luận hiện lên:
/Có ai để ý đến ánh mắt của cô gái diễn vai nô tì thân cận vừa rồi không? Không biết vì sao lại làm tôi đau lòng./
/@người trên đó là bạn thơ ấu của Linh Chi tiệp dư. Một lòng muốn bảo vệ bạn mình lại thành ra bị chính họ tính kế./
/@người trên sao tôi lại thấy cô ấy có nét đặc sắc hơn cả Linh Chi tiệp dư nhỉ?/
Dù một vài bình luận nhỏ nhoi không đủ làm cộng đồng mạng để ý, nhưng điều đó đã làm Thanh Hà vui sướng. Cô không nghĩ tới bản thân sẽ tạo được
điểm nhấn nhờ vào một vài phân cảnh thoáng qua này.
Riêng Thi Tuyết cũng gật gù tán thành với những bình luận đó: “Chị nghe nói em còn được thêm một cảnh phía sau.”
“Vâng, đạo diễn đột ngột thay đổi kịch bản nên em được thêm một cảnh.” Thanh
Hà mỉm cười, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có thể được thể hiện
thêm.
“Nhằm lúc đạo diễn sẽ nâng đỡ những người họ thấy có thực lực.” Thi Tuyết âm
thầm nói, nhưng nhìn biểu cảm của Thanh Hà thì chị ta cũng biết cô không nghĩ đến hướng đi này rồi.
Không lâu sau, cảnh cuối cùng của
Thanh Hà cũng chiếu tới. Mọi người không còn quá bất ngờ vào các màn tra tấn tội phạm ở trong các bộ phim cổ trang, tuy nhiên thứ họ bị cuốn hút chính là ánh mắt sáng như sao của Thanh Hà. Cô chỉ có thể thở ra từng
đợt khí khó khăn, miệng khô khốc vì mất nước lẫn mất máu, nhưng tầm mắt
chưa bao giờ rời khỏi người bạn mà mình từng hết lòng bảo vệ. Bao nhiêu
cung bậc cảm xúc đều được cô truyền tải dù không có lời nói hay hành
động nào. Cái nhếch miệng cuối cùng kết thúc tình bạn trong sáng lúc
nhỏ, cũng kết thúc cuộc sống của một người có thân phận thấp hèn.
Bên dưới bình luận càng lúc càng đông người tò mò về danh tính của cô nàng diễn viên Thanh Hà.
/Tôi vừa mới bị bạn thân giật bồ nên khá hiểu rõ cảm xúc lúc này. Cô ấy vừa
bị phản bội, vừa mất cả tính mạng thì việc này còn tệ gấp trăm lần./
/@người trên chung tình trạng, xem tới đoạn này tôi khóc cạn nước mắt./
/@người trên tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân./
/Thông tin về cô diễn viên này ít thật, nhưng vẫn mong sẽ thấy được nhiều tác phẩm của cô ấy./
/Cô ấy hình như cùng tuyến với Mộc Hằng. Vậy mà người diễn đơ như Mộc Hằng
lại phất lên, còn người có thực lực thì bị dìm xuống./
/@người trên sự tình khó nói lắm. Mong các đạo diễn có thể nhìn thấy được tài năng này để xem phim bớt tụt cảm xúc./
Thanh Hà bắt đầu đỏ hoe mắt, không nghĩ tới bao nhiêu công sức trong bốn năm
cũng đã được nhìn thấy bởi tia hy vọng le lói. Thi Tuyết hiểu được điều
đó, giữa hàng ngàn diễn viên, việc được khán giả chú ý là một niềm hạnh
phúc.
—-----------------------------
Gia Uy đem hiệu suất
của tập phim đó đến cho Đình Nguyên. Anh nhìn qua một lượt, cảm thấy số
lượng nhận diện Thanh Hà vẫn chưa đạt được sự yêu cầu. Vì thế, anh đưa
ra mệnh lệnh với Gia Uy: “Tăng nhiệt độ lên thêm đi.”
Gia Uy nhận lại tài liệu, âm trầm bảo: “Chủ tịch, cậu cũng biết càng nóng thì những tin đồn thất thiệt cũng sẽ kéo tới mà. Hiện tại tui e Thanh Hà vẫn chưa có khả năng đối phó chúng.”
Đình Nguyên xoay ghế, nhìn ra ngoài bầu trời đêm le lói các vì sao khác hẳn
cảnh sắc sinh động lấp lánh ánh đèn của thành phố: “Không có khả năng
thì càng phải bắt buộc tôi luyện. Đã đi trên con đường này, gặp chuyện
thất thiệt chỉ là sớm hay muộn.”
“Vâng!” Gia Uy gật đầu, mệnh
lệnh của ông chủ không thể không thực hiện. Nhưng chẳng lẽ ông chủ không thương xót cho vợ mình sao?
Ngay khi Gia Uy vẫn còn nghi ngờ vào tình cảm của Đình Nguyên, anh đã xoay ghế lại, gác tay lên bàn rồi nở
nụ cười nguy hiểm: “Chỉ khi đó, tôi mới có cơ hội đứng ra bảo vệ cô ấy.
Cậu nghĩ xem cô ấy sẽ cảm động đến thế nào? Chắc sẽ yêu tôi vô điều kiện mà thôi. HAHAHAHAH!”
Gia Uy giật giật mắt, cảm giác biến cố lần
này không hề nhỏ và đơn giản. Nhưng anh ta chỉ có thể mặc niệm và cầu
nguyện trước cho Thanh Hà. Mong cô có thể vượt qua cạm bẫy vô hình của
ông chủ.
“Đúng là thật nham hiểm!” Gia Uy lầm bầm.
Lập tức, Đình Uyên tia ánh mắt sắt lạnh đến: “Trừ tiền thưởng cuối tháng.”
“À không, ông chủ thật anh minh. Làm mọi cách để có được tình yêu của phu
nhân là một việc cao cả và đầy gian khổ. Vì thế, ông chủ vô cùng thông
minh và tài ba.” Gia Uy luyên thuyên nói không dứt. Tốn chút nước miếng
nhưng lấy được tiền thưởng quý giá thì chẳng nề hà gì.
Các tin
tức nhỏ lẻ bắt đầu lên các bài khen ngợi tài năng của cô diễn viên phụ
Thanh Hà. Họ cũng đã điều tra ra được vốn dĩ cảnh quay đã được thêm vào
kịch bản trong phút chót, nhờ thế mà họ có thể tìm ra được một diễn viên có thực lực khác. May mắn, điều này cũng được khán giả ủng hộ và đồng
tình nên độ nhận diện của cô càng được nâng cao.
Thanh Hà không
hề ngờ tới sau một đêm cô đã tăng được độ nhận diện thêm một tí. Nhưng
đó là việc của hai ngày sau, còn bây giờ cô vẫn đang đắm mình vào nhân
vật Trúc Lan. Cảnh quay gặp mặt lần cuối với Hoa Kiệt đã được thông qua
một cách xuất sắc y hệt lần trong buổi thử vai. Bây giờ, cô được cởi bỏ
lớp trang điểm dày cộm, đổi lại gương mặt không phấn son và có chút tiều tuỵ.
Thanh Hà ngồi trên giường bệnh, ánh mắt nhìn ra cửa sổ và
đếm từng ngày mình còn sống trên thế giới này. Rốt cuộc, cô trở về Việt
Nam cũng chỉ để xem thử liệu người mà người mình yêu lựa chọn có thật sự xứng đáng, có thật sự có khả năng làm anh hạnh phúc hay không. Ngay khi người con gái đó vượt qua được thử thách, cô cũng gục trong cảm giác
quằn quại mà căn bệnh nan y mang đến. Đời này, nhìn gia đình và người
mình yêu có cuộc sống tốt, cô đã mãn nguyện và nhắm mắt ra đi.
Thanh Hà rơi giọt nước mắt cuối cùng rồi cũng theo làn gió mà bay về một
phương trời tự do khác. Tiếng hô cắt của đạo diễn vang lên, cô từ từ mở
mắt, dường như vẫn chưa thoát ra được cảm giác bản thân vừa trải qua cái chết. Trong giây phút ấy, hình bóng của Đình Nguyên đột ngột sượt ngang tâm trí. Cô không lý giải nổi điều đó là gì, chỉ biết trái tim khẽ co
rút một cái mất kiểm soát.
“Chúc mừng Thanh Hà hoàn thành xuất sắc vai diễn.”
Trong phim trường, mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tạm biệt ngày cuối
cùng Thanh Hà có mặt ở đây. Chỉ với ba ngày, họ cũng nhận ra được cô
không phiền hà bất cứ công việc gì. Thân là diễn viên, cô vẫn phụ giúp
các việc sau hậu đài. Nhìn cô có thể nhỏ nhắn và gầy gò, nhưng sức lực
của cô thật sự không thể đùa được. Vào khoảnh khắc Thi Tuyết nhìn Thanh
Hà vác một lần hai thùng nước lớn, chị ấy há hốc mồm, mém nữa ngất xỉu
vì cảnh tượng trước mắt. Thật oai phong làm sao!
“Khi nào có dự án phim mới, chú sẽ liên hệ với cháu. Tới lúc đó, cháu đừng
từ chối nhé.” Đạo diễn Mạnh Lý đã chấm Thanh Hà, bắt đầu ghim sâu tên cô vào dự án sắp tới của mình. Ông lên lịch trước vì ông có thể dự đoán
được cô bé này sẽ làm nên những thành tựu không hề nhỏ.
“Vâng,
nếu là phim của chú, cháu nhất định sẽ đồng ý.” Thanh Hà mỉm cười thật
tươi, cũng cùng những người khác vẫy tay tạm biệt. Riêng với Thi Tuyết,
họ trao đổi phương thức liên lạc trong âm thầm.
Thanh Hà bước ra
khỏi phim trường, tay xách chiếc túi vật dụng như vừa đi du lịch từ
phương xa trở về. Điện thoại bất ngờ rung lên, báo hiệu tin nhắn vừa
được gửi đến. Đọc một lượt, cô ngó trước ngó sau, lại lấy đồ trùm lên
đầu rồi chạy đến một góc vắng. Nơi đó có chiếc xe quen thuộc của Đình
Nguyên đã đậu sẵn từ lâu.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Thanh Hà từ xa, Đình Nguyên nhanh chóng bước xuống, không chần chừ gì mà đón lấy cô
trong vòng tay. Cả hai ôm nhau thật chặt, chưa từng nghĩ tới chỉ cách xa mấy ngày lạ khiến họ nhung nhớ nhau đến thế.
“Để chúc mừng, tôi đã chuẩn bị sẵn nồi lẩu thái ở nhà rồi.”
“Tuyệt vời.” Thanh Hà hô lên.
Tuy nhiên khác hẳn vẻ vui mừng bên này, ở phòng riêng của Mộc Hằng, cô ta
không ngừng đập phá đồ đạc sau khi đọc các tin tức so sánh mình với
Thanh Hà.
“Làm sao cô có thể xứng mà đứng chung chỗ với tôi được. Cô cứ đợi đó. Tôi sẽ không để cô sống yên thế đâu.”
Tác giả: xin lỗi mấy bồ vì nay lên chương hơi trễ nhen. Tôi hơi cảm nên chương này không được chỉnh chu lắm, hehe.