Sau gần 1 tiếng thong dong vừa chạy xe vừa ngắm cảnh thì cuối cùng cũng
đến, chiếc xe BMW màu xám bóng loáng dừng ngay trước cửa công ty làm
nhân viên và người đi đường xung quanh ai cũng ngoái nhìn ngưỡng mộ. Vừa bước xuống xe đã ngay lập tức có người nhận ra Cố Giai Thụy, các nhân
viên đang đứng gần đó ai cũng đều lần lượt cúi đầu chào. Bỏ qua ánh mắt
tò mò cũng như cái cúi đầu của mọi người Cố Giai Thụy lập tức đi sang mở cửa cho Chu Linh rồi chìa tay ra đỡ cô xuống.
Nhìn sự cưng chiều
của tổng tài dành cho bạn gái làm các nhân viên nữ đều phải trầm trồ
ganh tị. Vốn việc Cố Giai Thụy hết mực cưng chiều Chu Linh cả công ty ai cũng biết, có những nhân viên còn là fan trung thành cho cặp đôi của cả hai. Nhưng có qua đương nhiên phải có lại, ngoài những người thích
couple của anh và cô ra vẫn có những cô nhân viên vì ganh tị mà ghét bỏ.
Nhưng sự cưng chiều tận trời của Cố Giai Thụy trước giờ trong công ty chỉ là
tin đồn chứ chưa ai tận mắt nhìn thấy. Chu Linh thường rất ít đến công
ty của Cố Thị nói đúng hơn là vì thời gian về nước của cô vừa mới diễn
ra nên Chu Linh cũng chưa có thời gian đến tham quan nhiều công ty Cố
Thị. Cả công ty chỉ biết tổng tài của họ Cố Giai Thụy và thiên kim tiểu
thư của Chu Thị Chu Linh có quan hệ yêu đương thông qua báo chí chứ chưa từng nhìn thấy cả hai âu yếm ngoài đời.
Nhưng lần này các nhân
viên trong công ty đều phải mở rộng tầm mắt, Cố Tổng của họ vốn dĩ là
người rất nghiêm khắc lại khó tính lạnh lùng, trên mặt lúc nào cũng bày
ra nét mặt vô cảm. Ánh mắt sắc lạnh dường như đã trở thành thương hiệu
độc quyền không thể thiếu khi nhắc đến Cố Giai Thụy. Một người nghiêm
khắc lạnh lùng như vậy hôm nay lại tươi cười rồi còn ân cần chăm sóc Chu Linh các kiểu không làm nhân viên bị sốc mới là lạ.
Đừng nói các
nhân viên trong công ty mà đến cả thư ký riêng của Cố Giai Thụy cũng đã
bị anh làm cho đơ cứng. Cố Tổng mà anh biết vốn dĩ tàn nhẫn nhưng không
ngờ lại có thêm được một mặt dịu dàng như thế. Từ trước đến giờ chỉ nghe nói Cố Giai Thụy rất yêu người bạn thanh mai trúc mã của mình là Chu
Linh chứ chưa được chứng kiến. Hôm nay được thấy quả nhiên là mở rộng
tầm mắt hơn nhiều còn làm cả công ty dậy sóng.
Cố Giai Thụy thấy
mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía mình thì cảm thấy vô cùng
khó hiểu. Anh cau mày nhìn sang Chu Linh không hiểu chuyện gì nói:
- Kỳ lạ thật! Sao mọi người lại nhìn chúng ta như thế?
Chu Linh nghe thế thì khẽ cong môi cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô
hơi híp lại tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Lặng lẽ đưa tay nắm lấy
tay người đàn ông Chu Linh nói:
- Chắc do ngày thường anh nghiêm khắc quá rồi, nên hôm nay thấy anh cười mọi người thấy lạ.
Cố Giai Thụy nghe thấy thế thì liền đưa tay nhéo nhẹ má Chu Linh, ánh mắt ghi hận nhìn cô nói:
- Anh mà nghiêm khắc? Chẳng phải bình thường anh vẫn rất yêu chiều mèo con nhỏ như em còn gì?
Bị Cố Giai Thụy nói liền khiến Chu Linh cong đuôi phản kích, cô chu môi phồng má nhìn anh cãi:
- Đương nhiên anh phải yêu chiều em rồi nhưng anh đâu có nhẹ nhàng yêu
chiều họ. Hay là nói bình thường anh cũng đối đã với nhân viên như với
em?
- Sao lại vậy chứ. Anh chỉ cưng chiều mỗi mèo con nhỏ.
- Tốt nhất là vậy!
Dứt lời Chu Linh khoác lấy tay người đàn ông cùng bước hào sảnh chính, trước khi vào Chu Linh còn không quên nhắc nhở:
- Nhớ điều anh đã hứa với em đấy!
- Anh nhớ mà!
Nói rồi cả hai bước vào trong, vừa vào đến sảnh chính chưa kịp nói gì thì
bỗng từ xa thân ảnh của một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ tiến đến. Cố Duy Lâm lao đến nắm lấy cánh tay Cố Giai Thụy rồi đẩy Chu
Linh sang một bên lớn tiếng:
- Tiểu Thụy, con muốn chỉnh chết ta có phải không? Sao con dám bất kính với trưởng bối như thế?
Cố Giai Thụy thấy Chu Linh bị đẩy thì cau mày khó chịu, bàn tay anh từ lâu đã nắm thành nắm đấm cố kiềm chế cơn giận để không làm ra việc vượt quá giới hạn. Đưa tay ôm lấy eo Chu Linh Cố Giai Thụy khẽ giật mạnh tay áo
ra khỏi tay Cố Duy Lâm nhếch mày nói:
- Con còn tưởng là ai hóa ra là chú. Chú đến Cố Thị công ty con làm loạn còn ra tay đẩy Linh Nhi,
chú là trưởng bối như vậy mà muốn người khác tôn trọng?
Bị Cố Giai Thụy bắt lỗi khiến Cố Duy Lâm cứng miệng, ông ta chưng hững không biết phải nói gì thẹn quá hóa giận quát:
- Nếu con tôn trọng ta thì làm gì có việc đó. Ở đâu ra cái kiểu để trưởng bối đợi mấy tiếng đồng hồ chứ hả?
Nghe vậy Cố Giai Thụy khẽ à lên một tiếng, ánh mắt chăm chọc mang theo nét khinh thường nhìn thẳng vào mặt Cố Duy Lâm nói:
- Chú đến công ty mà không gọi cho con nên con không biết. Nếu chú gọi
trước cho con thì đã chẳng phải đợi rồi. Chú à đâu phải lúc nào con cũng ở công ty, hôm nay đáng lẽ là ngày nghỉ phép của con vậy mà con vẫn
phải đến công ty để gặp chú.
- Ở đâu ra cái kiểu làm tổng tài mà còn nghỉ?
- Chú à, làm gì có luật nào cấm tổng tài không được nghỉ phép?