Lời nói và hành động của Thẩm Ngụy chỉ trong chốc lát làm Vân Hạ đứng
sững, bà chưng hững ánh mắt kinh ngạc không tin nhìn vào người chồng mới cưới của mình như muốn hỏi gì đó. Nhận thấy ánh mắt của Vân Hạ Thẩm
Ngụy lập tức nhanh tay kéo bà ta đến trước mặt Cố Giai Thụy và Chu Linh
kính cẩn cuối đầu nói:
- Xin lỗi! Tôi thay mặt vợ tôi xin lỗi hai vị. Mong hai vị đừng trách!. Truyện Điền Văn
Cố Giai Thụy nghe thế thì hừ lạnh một cái rồi khinh thường nhìn Thẩm Ngụy ngữ khí ghét bỏ nói:
- Tôi không dám! Vợ của Thẩm Tổng đã nói vậy rồi chứng tỏ tôi đã làm sai. Nếu tôi đã làm sai thì đâu lý gì lại nhận lời xin lỗi của Thẩm Tổng.
Thẩm Ngụy nghe thế thì cơ thể càng run rẩy, cả người ông ta run lên bần bật, trên trán đổ đầy mồ hôi, mặt mày tái xanh cúi đầu thành khẩn:
- Xin ngài đừng nói vậy, là chúng tôi làm sai! Chúng tôi xin lỗi!
Dứt lời ông ta xoay sang nhìn Vân Hạ một cái, mắt thấy bà ta vẫn còn đứng im bất động Thẩm Ngụy lập tức lớn tiếng quát:
- Còn không mau xin lỗi!
Nghe tiếng quát lúc này cuối cùng Vân Hạ cũng hiểu, bà giương ánh mắt ấm ức
về phía chồng mình, gương mặt như vừa trãi qua cú sốc lớn nhàn nhạt cười nói:
- Thẩm Ngụy, là em nghe sai hay anh nói sai? Anh bảo em xin lỗi bọn họ? Em làm gì sai mà phải xin lỗi chứ?
- Anh bảo xin lỗi thì xin lỗi đi đừng nhiều lời.
- Thẩm Ngụy!
Một màn cãi nhau này diễn ra trước mắt Cố Giai Thụy làm anh cảm thấy vô
cùng thích thú, màn kịch mang yếu tố lâm ly bi đát như vậy đúng là mang
lại cho người xem cảm giác vô cùng kích thích. Cố Giai Thụy thầm nghĩ
rồi khẽ cong môi cười, anh giương ánh mắt cao ngạo nhìn xuống hai con
người đang cãi nhau kia nói:
- Được rồi! Thẩm Tổng, phu nhân,
hôm nay là đám cưới của hai người cớ sao lại cãi nhau như thế? Đúng thật là mất mặt! Thẩm Tổng này, nếu phu nhân đã không muốn xin lỗi thì cũng
chẳng sao cả. Dù sao trong chuyện làm ăn vốn cũng không có chỗ cho cô
dâu mới như vợ ngài nên bà ấy không biết cũng phải. Thẩm Tổng đừng gấp,
cứ từ từ dạy bảo phu nhân là được mà! Hà cớ phải cãi nhau âm ĩ làm mất
hòa khí còn làm thiên hạ chê cười.
Thẩm Ngụy nghe vậy thì khẽ đưa tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, ông kính cẩn cúi người thật thấp
trước mắt Chu Linh và Cố Giai Thụy nói:
- Cố Thiếu dạy phải! Tôi
xin ghi nhớ trong lòng! Hôm nay rất vui vì ngài đã đến, chắc Cố thiếu và Chu tiểu thư cũng mệt rồi nên tôi sẽ bảo người hầu dọn phòng cho hai vị ngay tức khắc. Hi vọng hai vị có thể tận hưởng buổi tối vui vẻ!
Chu Linh đứng bên cạnh nãy giờ im lặng nghe vậy thì bỗng nhếch mép, cô
nhướng mày nhìn Thẩm Ngụy và Vân Hạ gương mặt lộ rõ sự hả hê cất tiếng:
- Nếu Thẩm Tổng đã nói thế chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không làm khó
ngài nhưng tôi nghĩ chuyện hôm nay ngài nên lấy đó làm kinh nghiệm. Thẩm Tổng chắc cũng biết A Thụy nhà tôi không phải tuýp người sẽ xét nét so
đo đối với hành động sai lầm của người khác nhưng tôi thì lại không tốt
được như vậy. Hôm nay vợ của ngài xúc phạm người đàn ông của tôi thế nào tôi sẽ nhớ kỹ, ngày sau nếu còn lập lại lần nữa Chu Linh tôi nhất định
không bỏ qua!
Dứt lời cô trừng mắt cảnh cáo Vân Hạ rồi thản nhiên khoác tay Cố Giai Thụy ung dung xoay bước rời đi để lại sảnh tiệc ồn ào huyên náo. Mọi người xung quanh nãy giờ chứng kiến cũng chẳng dám nói
tiếng nào chỉ biết to nhỏ bàn tán. Tất cả khách ở đây có ai không biết
danh tiếng và sự tàn độc của Cố Giai Thụy, vậy mà người phụ nữ tên Vân
Hạ này lại dám nhục mạ anh trước mặt mọi người. Chỉ duy điều này thôi
cũng đã đủ khiến Thẩm gia phá sản, vài hôm trước con gái Thẩm Ngụy vừa
mới ra tay đánh người phụ nữ của anh ở sảnh công ty hôm nay vợ mới cưới
của ông ta lại dám sỉ nhục anh như thế, cục tức lớn như vậy Cố Giai Thụy làm sao nuốt trôi chứ.
Lời bàn tán của quan khách tại sảnh tiệc
đã thành công dồn hết sự sợ hãi của Thẩm Ngụy lại, tâm lý của ông ta bị
đẩy lên cao trào ngay sau khi nghe những lời đó. Dù không muốn nhưng
Thẩm Ngụy vẫn phải thừa nhận rằng những gì khách khứa có mặt xung quanh
nói đều đúng, họ không nói lệch đi bất cứ nội dung nào mà thay vào đó
còn thành công chọc ngoáy đúng tim đen mà ông đang giữ. Cơ thể Thẩm Ngụy loạng choạng, ông ta mất đà rồi ngã khụy ngay tại chỗ khiến người xung
quanh hoảng hốt.
Vân Hạ thấy thế thì vội vàng nhào lại, bà bối
rối gọi người đỡ chồng mình vào bên trong phòng rồi cũng tự mình chạy
theo sau đó. Tình hình của bữa tiệc sau đó đã được giao lại toàn bộ cho
con trai Thẩm Thương của Thẩm Ngụy. Anh đứng trên sân khấu bình tĩnh
trấn an mọi người rồi sau đó nhẹ nhàng xử lý tình huống tiễn quan khách
về hết.
Bên trong phòng Vân Hạ đang ngồi trên giường nhìn Thẩm
Ngụy, đối mặt với tình huống vừa rồi và trạng thái luống cuống của chồng mình khiến bà không hiểu. Bà ta vẫn cứ nghĩ rằng Cố Giai Thụy và Chu
Linh chỉ là những người tầm thường chứ không ngờ rằng họ lại có thân
phận cao quý rung chuyển được cả sàn kinh tế của đất nước này. Đưa tay
chạm nhẹ vào một bên má của người đàn ông đang nằm bất động trên giường, Vân Hạ khẽ thủ thỉ:
- Anh làm sao vậy? Rốt cuộc tại vì cái gì lại sợ hai đứa nhóc đó đến vậy chứ?