Thế là, Liễu Vô Tịnh hiện nguyên hình thành một con người trong hình
dạng quái dị. Rất giống một người đàn ông nhưng đôi tai của anh là một
đôi tai cáo, đằng sau là những chiếc đuôi được chia thành chín nhánh.
Chúng cứ lượn lờ di chuyển rồi tấn công.
Anh hầu như không kiểm
soát được mình nữa rồi, muốn hại gia đình này ngoại trừ Đường Nghiên. Vô Tịnh đe dọa, bắt buộc cô ấy phải theo mình rồi mới buông tha cho họ.
Chính người phụ nữ này đã làm anh rung động, thế mà bây giờ lại cho anh biết
sự thật đau lòng đến thế. Bảo anh cố chấp cũng phải, cố chấp vì tự mình
đa tình để rồi mù quáng về tình yêu.
Tính mạng ba cha con hiện
tại đang gặp nguy hiểm. Tên này không biết từ đâu đến mà đáng sợ như
vậy, cô đâu hề quen biết hắn ta. Làm như bọn họ từng gặp nhau không
bằng. Đúng, trước kia cô có cứu một con vật màu trắng đến sau này Đường
Nghiên mới biết đó là hồ ly. Nhưng chuyện này đâu liên quan đến hắn.
Khoan đã, còn có một khả năng mà Đường Nghiên bây giờ mới nghĩ ra. Hình như
người kia chính là hồ ly mà cô đã cứu mười tám năm về trước.
- Mẹ...mẹ...
Tiếng nói trong vô thức của đứa trẻ, hai đứa bé phải khó khăn lắm mới cất
lời. Liễu Vô Tịnh, hắn ta mặc cho cô nói điều gì đi chăng nữa thì vẫn
không ngưng động tác.
Nước mắt người phụ nữ đã rơi, chuyện gì đang xảy ra thế này. Con người kia
quá độc ác. Bắt buộc phải đi theo hắn thì tính mạng của cả ba mới được
an toàn ư. Không, không đời nào. Trên đời này người khiến cô rung động
là chồng mình, anh ấy rất ấm áp, luôn xuất hiện đúng lúc khi cô cần.
Đường Nghiên không khâm phục, một khi tình cảm đã trao cho ai thì cô ấy
nguyện chung thủy với người đó. Thay vì làm theo lời hắn, cô khẽ lùi
đằng sau. Khi vớ được món đồ mà mình cần, Đường Nghiên bèn dơ thẳng phía trước. Con dao sáng loáng nhắm thẳng vào người cô.
- Cửu Vỹ Hồ!
Có chết ta cũng sẽ không đi theo ngươi. Ngươi muốn đe dọa ta sao? Được,
vậy ngươi cứ làm đi nhưng ta sẽ chết cùng bọn họ. Trên đời này, điều mà
Đường Nghiên ta hối hận nhất đó chính là cứu một con hồ ly như ngươi!
Nghe nói như vậy, Liễu Vô Tịnh bỗng hét lớn vì biết những chuyện cô gái sắp làm.
- Đường Nghiên! Nàng dừng tay lại...
Máu, máu đã bắt đầu chảy. Cảnh tượng khủng khiếp, cô đã lấy con dao kia tự
kết liễu chính mình. Những đứa trẻ con bắt đầu ấp úng ngào thét, chồng
cô cũng vậy. Liễu Vô Tịnh trợn mắt, bây giờ anh mới buông tha cho họ mà
tiến lại phía cô ôm chầm. So với cái chuyện cô có gia đình thì chuyện cô ra đi còn đau gấp trăm lần.
Chồng cô và những đứa trẻ thở hổn
hển, định chạy lại nhưng ánh mắt sắc lạnh kia cảnh cáo làm bọn họ sợ
hãi, chỉ biết tự ngậm ngùi đau lòng. Cả ba người ai cũng căm phẫn người
đàn ông trước mặt bởi vì chính hắn đã khiến cho Đường Nghiên mất mạng.
Liễu Vô Tịnh chỉ biết khóc trong vô vọng, đáng lẽ anh phải hiểu người phụ nữ khi lớn lên ai cũng sẽ phải được gả đi. Hối hận còn kịp không, khi đó
nếu anh không rời đi mà ở lại, bên cạnh cô ấy thì có lẽ Đường Nghiên sẽ
rung động với mình. Tất cả đã muộn màng, không ai có thể thay đổi cho
thời gian quay lại.
Lòng anh đau quặn thắt, phải rất lâu anh mới gắng gượng đứng dậy bế cô rời đi.
- Này, ngươi làm gì thế? Hại nàng ấy chưa đủ sao mà còn đưa nàng ấy đi đâu hả?
- Tên kia, thả mẹ ta ra. Đồ khốn máu lạnh, cả đời này ta quyết sẽ không tha cho ngươi!
Liễu Vô Tịnh khẽ phất chiếc đuôi của mình làm đám người kia ngã nhào, anh
hiện tại không có hứng thú đáp lời, chỉ chăm chăm ngắm nhìn người phụ nữ trong lòng.
Rất nhanh sau đó, Liễu Vô Tịnh biến mất cùng Đường
Nghiên để lại ba cha con vương vấn cảnh tượng khủng khiếp xảy ra. Những
tiếng ngào thét, căm hận vang lên trong căn nhà ấp ám giờ đây đã trùm
lên u buồn đến đáng sợ.
Trở lại phía ngọn núi, anh đau lòng đặt cô ở gốc đào. Cô ấy đã ra đi làm Vô Tịnh thất thần, tâm sự trong hư vô.
Hôm nay, anh có thể giãi bày nỗi lòng với Đường Nghiên thật rồi. Anh lặng
lẽ đơn phương yêu cô, quả thật hồ ly với loài người rất khác biệt lấy
đâu ra có hạnh phúc. Giá như có thể quay lại, anh có thể thay đổi được
đôi chút. Người thiếu nữ kia chắc có lẽ sẽ rung động với mình.
Vết thương trên người Đường Nghiên vẫn còn đó, đôi mắt nhắm nghiền. Anh khẽ xoa nhẹ trên mặt con người anh yêu, một mối tình đơn phương đa tình.
Bây giờ có lẽ đã không cứu được cô ấy nữa rồi, hơi thở Đường Nghiên đã ngưng. Nỗi đau của ngày hôm nay sẽ dày vò anh muôn đời.
Liễu Vô Tịnh tuy đau lòng về việc này nhưng vẫn còn một cách nữa khiến anh
có thể gặp được Đường Nghiên nhưng sẽ cần một khoảng thời gian dày đằng
đẵng.
Anh nghe đâu đó đây, có thể con người sẽ hồi sinh thân thể ở kiếp sau, muốn thực hiện cách này Vô Tịnh cũng có thể làm được. Chỉ cần chờ đợi một cơ hội nữa nhất định anh sẽ khiến cô gái của mình phải yêu anh. Thời gian
không thành vấn đề, chỉ cần Đường Nghiên xuất hiện một lần nữa là được.
Đôi mắt có phần đỏ đi, có lẽ anh khóc và đau rất nhiều. Hai ngón tay bỗng
đặt lên trán mình, một ấn tín màu đỏ giống ngón lửa đã biến mất. Chỉ
thấy rằng ngay sau đó, anh khẽ sờ nhẹ sau gáy Đường Nghiên.
Ấn
tín trên người anh đã được trao cho cô, đây có lẽ là cách để anh có thể
tìm lại cô ấy ở kiếp sau. Vô Tịnh khẽ đặt trên trán cô một nụ hôn coi
như lời tạm biệt. Chỉ bằng một cái hất tay, cô bỗng hóa thành nhiều đốm
sáng nhỏ rồi lặng lẽ tan biến. Từng mảnh, từng mảnh một tung nay theo
gió.
- Đường Nghiên! Nàng tàn nhẫn lắm, sao có thể tự kết liễu
cuộc đời để ta dằn vặt như thế. Nhất định kiếp sau, ta sẽ tìm thấy nàng. Ta phải khiến nàng yêu ta, đúng chỉ yêu mình ta mà thôi...
Liễu
Vô Tịnh từ sau vụ việc đó, anh sống cùng người phàm để chờ đợi cô. Anh
biết, ba cha con nhà kia đã nhờ pháp sư truy tìm hồ ly nhằm diệt khẩu
mình. Đám pháp sư bọn họ đã biết được, trong cơ thể hồ ly có viên nội
đan giúp họ có thể trường sinh bất lão vì thế họ ngày càng hung hăng
phải tìm cho ra.
Có lẽ do anh ẩn náu rất giỏi cho nên pháp sư
truy tìm thế nào cũng không được. Tháng năm cứ trôi, con người vẫn theo
quỹ đạo sau khi đến tuổi già đi sẽ trở về với đất mẹ. Chỉ riêng Vô Tịnh, anh vẫn hình dạng đó không có dấu hiệu già đi.