Hạ Hạ mỉm nhẹ môi, trong tâm trí Hạ Hạ chỉ có hình ảnh của Lý Tuệ An lúc này. Cô bạn mở miệng nói thì thầm.
"Cảm ơn cậu, Tuệ An."
[7:00]
Sáng sớm hôm sau, bầu trời lộ rõ vệt sáng từ bầu trời chói chang. Ánh nắng
xuyên thẳng qua màn che cửa sổ màu trắng, làm ánh sáng được thỏa thích
bay nhảy vào trong căn phòng.
Ánh sáng làm cho Lý Tuệ An tỉnh
giấc, cô cảm nhận được cuống họng của mình có chút đau đau, đầu óc lâng
lâng cô nghĩ chín đến mười phần là do tác dụng phụ của cơn sốt từ hôm
qua.
Cô nhìn thấy Hạ Hạ vẫn còn ngủ nên chuẩn bị rời khỏi giường, khi bước xuống Lý Tuệ An bỏ chăn ra đắp lên Hạ Hạ. Nhưng chỉ vì một
chút đó Hạ Hạ lại tỉnh giấc ngay, cô bạn dần hé mắt nhìn quanh rồi lại
hướng mắt về cô.
Lý Tuệ An có chút mệt trong người nhìn Hạ Hạ và lầm tưởng bản thân đã đánh thức cô bạn thân, mở miệng hỏi.
"Tớ làm cậu thức giấc sao? Nếu vậy thì cho tớ xin lỗi nhé!"
- "Không có đâu, tớ thường là giờ này sẽ dậy. Bây giờ là bảy giờ đúng không Tuệ An?"
Lý Tuệ An nhìn quanh thì không có đồng hồ treo tường nên đi đến bên chiếc
bàn nhỏ cạnh giường, mở điện thoại lên. Màu hình nền là hình những đầu
chú ếch được vẽ ra chứa đầy màu xanh đẹp đẽ. Nhìn đồng hồ thì đúng là
bảy giờ, cô khá bất ngờ khi Hạ Hạ lại có thể dậy đúng giờ đến vậy.
"Đúng thật là bảy giờ đúng, sao cậu tập thức giấc đúng giờ thế? Có bí quyết gì không?"
- "Hihi, không có bí quyết gì hết. Tớ bên nước ngoài hay thức giờ đêm ngủ giờ ngày nên rất đúng giờ sáng sớm ở bên mình."
"Ghê thế à, lúc trước nhắn tin với cậu tớ cũng quên bén hỏi chuyện giờ giấc
mất. Tớ không thức đêm viết tiểu thuyết được luôn ấy chỉ toàn làm ngày
ngủ đêm mà thôi."
"À mà, dạo này tớ nghỉ viết vài hôm để đến trụ
sở WM lấy ý tưởng viết về lính cứu hỏa đấy. Vừa hay cậu cũng viết về chủ đề này, có muốn đi cùng mình không?"
- "Có được không? Đi bằng cách nào thế, tớ nghe nói là nơi đó không phải ai đến cũng được mà?"
"Không sao, Phạm Thiên hứa với tớ rồi nên cậy yên tâm."
Hạ Hạ nghe xong liền sáng mắt, cơ hội để đi tham quan miễn phí sao lại
không đớp nhanh cho được, đúng là một công đôi việc. Cho dù hôm qua cô
bị cắm sừng và chưa làm rõ với tên tra nam đó nhưng hôm nay lại hớ được
một chuyến đi chơi khá thú vị và có lợi.
Ánh mắt Hạ Hạ như gắn những ánh sao không ngừng sáng lắp lánh, sau đó Hạ Hạ lại nhớ về điều gì đó và hỏi Lý Tuệ An.
"À mà, cậu đã hết sốt chưa, có còn mệt ở đâu không?"
- "Tớ không còn sốt nữa nhưng mà có chút mệt và chóng mặt thôi, không đáng lo ngại đâu."
Lý Tuệ An cười mỉm đáp lời cô bạn và cũng cảm thấy rất vui vì đã có người
lo lắng về bệnh tình của cô. Hai người đi xuống tầng dưới, giờ đây Hạ Hạ mới an tâm nhìn ngắm căn biệt thự mà không cần lo lắng ai sẽ bắt tại
trận nữa rồi.
"Woa, nhà của hai vợ chồng cậu lớn thật đấy! Tớ làm cả đời cũng chẳng mua nổi cái móng nền nữa."
Hạ Hạ mở miệng cảm thán biệt thự xa hoa và lộng lẫy này, Lý Tuệ An rất vui khi cô bạn thích những Thứ này. Nhưng cô biết gia cảnh nhà Hạ Hạ không
hề nghèo khó, nên mới có thể cho cô bạn ra nước ngoài du học lâu đến
vậy.
Căn biệt thự này cũng không phải khó khăn gì đối với bố mẹ
Hạ Hạ cả, nhưng lời khen này cô xin được cất dấu để làm những lời đáng
được để tâm.
Lý Tuệ An biết rõ cho dù lòng người có độc ác và nham hiểm cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn có những thành phần không thể nào sống hai mặt với bạn bè
được, điển hình là người con gái đáng cảm nhận này chính là cô.
"Hạ Hạ, cậu muốn ăn mì cay không? Tớ nấu cho cậu, vừa hay hôm qua tớ có đi siêu thị mua đồ nên vẫn còn kha khá."
- "Thôi, cậu đang sốt mà chúng ta đi ăn cháo đi. Tớ không cần ăn mì cay
đâu, cho dù là món tớ thích nhất. Nhưng mà vì cậu nên tớ nhịn được, ai
lại đi nhem đồ ăn trước người bị bệnh được chứ!"
Hạ Hạ bĩu môi
thể hiện lương tâm vẫn còn là con người bằng da bằng thịt, cô bạn không
muốn ăn món yêu thích nhưng chả lẽ cô nấu ra thì Hạ Hạ ăn trước mặt
người mới ốm dậy sao? Vậy sao mà được, con người cũng phải có chút tình
người.
Lý Tuệ An thì không nghĩ thế, cô cho là bạn bè phải được
ăn ngon còn cô thèm thì cứ ăn thôi không có cái gì là "nhem" cả. Cô phì
cười vì độ thật lòng này của Hạ Hạ.
"Được rồi, cuống họng tớ bị đau nên tớ không có thèm ăn cay vào hôm nay đâu để tớ nấu cho cậu ăn."
- "Thế... Tớ phiền cậu rồi."
Hạ Hạ cũng không từ cuối nữa, dù sao thì đồ ăn vẫn hơn lí trí nếu như được mời lại lần thứ hai, Lý Tuệ An vào bếp Hạ Hạ thì ngồi ở ghế sofa.
Không phải Hạ Hạ lười biếng không đi nấu mà là chỉ có Lý Tuệ An mới biết nấu
mì cay thủ công thôi, cô chẳng bao giờ ăn mì gói nhiều hầu như toàn là
tự tay nấu bằng cách sơ chế thức ăn như rau, củ, quả, cá và các loại
thịt để chế biến ra các món ăn hợp khẩu vị nhất.
Từ trước thông
qua mạng Internet Lý Tuệ An cũng đã cập nhật việc rất ít khi dự trữ mì
gói trong nhà chỉ toàn tự nấu nên Hạ Hạ biết thân biết phận không làm
phiền cô nữa mà chỉ ngồi yên ở ghế sofa.
Khi cô vào nhà bếp thì
cô chợt thấy bên bàn ăn có một thứ gì đó trên bàn, cô đi lại gần mở màn
chụp thức ăn ra. Bên trong ấy lại là cháo và một bịch thuốc kèm cả một
cốc nước đầy.
Cô khó hiểu chẳng lẽ là Hạ Hạ dậy sớm mua cho cô
sao? Cô ngóc đầu ra phòng khách, phòng khách và phòng bếp chỉ cách nhau
một vạch ngăn có ô kính ở giữa nhưng chỗ kính ấy là cách âm nên nghe rất ít được. Cô ló ra chính là bên cạnh tường mở miệng hỏi Hạ Hạ.
"Hạ Hạ!"
- "Hả?"
"Cậu dậy sớm mua thuốc và nấu cháo sẵn cho tớ à?"
Hạ Hạ đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, Hạ Hạ nhướng mày khó hiểu với lời nói của Lý Tuệ An. Cô bạn thản nhiên nói.
"Không có, tớ làm gì dậy sớm như thế. với cả tớ không biết cách nấu cháo sao cho vừa nước cả."
- "Thế là ai mua vậy nhỉ?"
Lý Tuệ An cầm bịch thuốc sốt trên tay mà lòng đầy ngờ vực, nhưng Hạ Hạ vừa ngồi nhìn vào chiếc tivi mới được bật lên cũng đã chớp lên một khả năng gì đó, Hạ Hạ hét lớn.
"Ố!"
- "Sao thế?"
Lý Tuệ An
bị Hạ Hạ làm cho giật cả mình, cô chỉ biết đứng đó hỏi cô bạn. Không đợi Lý Tuệ An được hỏi lần thứ hai thì Hạ Hạ đã nói ra suy nghĩ bên trong
đầu và khóe môi có chút xe dịch.