"Trạng thái hiện tại của Tư lão gia so với nửa năm trước không quá sai
biệt". Bác sĩ Nhậm mở miệng, nhìn về phía mấy người, "Đây đã là kết quả
tốt nhất mà tôi có thể dự đoán rồi".
"Chờ lần thử nghiệm thứ hai
bắt đầu, chúng ta sẽ đưa ba qua đó". Anh cả đối với việc này tích cực
lên không ít, trong mắt cũng toàn là ý cười, "Có thể ở cùng ba lâu thêm
một ngày, đó chính là phúc khí của chúng ta".
"Nói mới nhớ, nếu
phía viện nghiên cứu công bố kết quả thử nghiệm ra ngoài có phải sẽ tạo
nên làn sóng lớn hay không, lần thí nghiệm thứ hai cũng sẽ có khả năng
sẽ kín chỗ, dù sao mọi người nghe được cũng sẽ thấy khẩn trương đi". Tư Y Y có chút lo lắng, "Bởi nếu thuốc này thật sự thành công, đối với mọi
người mà nói, đây chính là một tin tức chấn động".
"Em yên tâm
đi". Anh hai nhìn Tư Y Y, ánh mắt lại liếc qua phía Tư Vân Dịch, "Phương thuốc này là do Vân Dịch tìm được, sao có thể có chuyện ba không được
tham gia chứ".
Mấy người hạ thấp âm thanh cùng nhau nói chuyện,
sợ sẽ quấy rầy Tư lão gia nghỉ ngơi, sôi nỗi kéo nhau xuống lầu, bác sĩ
Nhậm đi ở phía trước, chợt nhớ ra, quay đầu lại nhìn Tư Vân Dịch.
"Đúng rồi Vân Dịch". Bác sĩ Nhậm trong mắt mang theo vài phần tò mò, "Sao cậu lại nghĩ tới việc tìm kiếm phương thuốc chữa bênh Alzheimer's, rốt cuộc thì trong lĩnh vực trung y cũng không có nhiều tiền lệ có thể nghiệm
chứng..."
Nếu là người bình thường, điều đầu tiên họ nghĩ tới
chính là đưa người bệnh ra nước ngoài, sự thật chính là ở nước ngoài,
việc nghiên cứu loại bệnh này có rất nhiều điểm đột phá, vô luận là
nhàng y học Mĩ phân biệt được độc tính tiềm tàng trong quá trình lão hóa tế bào, hay là phương pháp loại bỏ gen, hay cả việc thiết kế phần tử
mới, tác dụng lên tế bào lòng trắng trứng đặc thù ở đại não của người
bệnh cũng đều khiến nền y học thế giới chấn động, trong khí đó, ý học
quốc nội còn chưa tìm ra được điểm đột phá.
"Có thể là do cơ duyên đi". Tư Vân Dịch ngắn gọn trả lời.
"Vân Dịch, tôi phát hiện ra, trên người cậu luôn có cảm giác khác thường".
Bác sĩ Nhậm nhịn không được mà cười một tiếng, cùng Tư Vân Dịch đi xuống phòng khách ở tầng một, ngồi xuống ghế sofa.
Sở Quân Liệt gắt
gao đi theo phía sau Tư Vân Dịch, ngồi xuống bên cạnh Tư Vân Dịch, che
đi cảnh giác nồng đậm trong mắt, làm bộ hào phóng.
Sở Quân Liệt
còn nhớ rõ, hiện tại cậu chính là bạn đời của gia chủ Tư gia, mà Tư tiên sinh và hắn ta chỉ là bạn bè, đồng nghiệp bình thường, cậu phải cố gắng nhịn xuống.
"Phải không?" Tư Vân Dịch ngước mắt.
"Đương
nhiên, cậu còn nhớ lúc cậu mới vào bệnh viện công tác không?" Bác sĩ
Nhậm nhắc tới chuyện trước kia, bỗng có chút hoài niệm.
"Lúc đó
có một người đưa một đứa bé tới bệnh viện, khóc lóc nói rằng con của hắn bị bệnh, chúng ta thay phiên nhau kiểm tra những cũng không tra ra được rốt cuộc đứa bé đó bị bệnh gì, kết quả sau khi người kia đưa đứa bé vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đứa trẻ kia liền bắt đầu hộc máu, người kia sắc
mặt tái nhợt, thoại nhìn giống như bị dọa sợ tới mức sắp ngất xỉu, cũng
dọa chúng ta một phen không nhẹ".
Sở Quân Liệt nghe bác sĩ Nhậm
miêu tả, nỗ lực duy trì dáng ngồi đoan trang, ánh mắt lại không tự chủ
mà đặt lên người phía đối diện, thân thể cũng không khống chế được mà
dán vào người Tư tiên sinh bên cạnh.
"Sau đó thì sao?" Anh cả ở một bên nghe hai người nói chuyện phiếm, cũng có chút tò mò hỏi.
Những việc này, hắn chưa từng nghe Vân Dịch nói qua.
"Mấy bác sĩ bên khoa thần kinh cũng đến, vốn là muốn xem xem đứa bé này có
gặp vấn đề gì về tâm lý hay không, nhưng cũng không tìm thấy manh mối
gì.
Đứa
trẻ nôn ra máu, đang thời điểm sốt ruột chẩn đoán bệnh tình cho đứa bé
đó, Vân Dịch liền ngăn người phụ huynh của đứa trẻ lại".
Bác sĩ
Nhậm nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt cười cười, "Người phụ huynh kia
không nhìn thấy đứa bé liền bắt đầu khóc, chúng tôi cũng không biết hắn
vì sao lại như vậy, chủ nhiệm còn muốn kéo Vân Dịch ra.
Kết quả
Vân Dịch nắm chặt tay của người phụ huynh kia, kéo tay áo hắn lên, thấy
trên tay hắn có một vết thương mới vẫn còn đang chảy máu".
"Hử?" Anh cả còn chưa hiểu ra, "Sao lại như vậy?"
"Theo lời Vân Dịch nói lúc đó, người phụ huynh kia bị mắc hội chứng
Munchausen, đứa bé kia căn bản không bị bệnh, người phụ huynh kia vì
muốn những người xung quang đồng tình và chú ý đến hắn nên mới cố ý làm
đứa bé kia bị bệnh, hoặc làm đứa bé kia xuất hiện một vài triệu chứng
nghiêm trọng.
Đứa bé hộc máu là do hắn ta sau khi đưa nó đến
phòng vệ sinh đã bắt đứa bé đó uống máu của mình, đứa bé sau đó còn có
thể không nôn ra sao?" Bác sĩ Nhậm nhớ tới việc này liền lắc lắc đầu.
(*Hội chứng Munchausen: là những người giả vờ ốm đau để được chăm sóc y tế.
Họ thường làm cho mình mắc những triệu chứng kinh khủng bằng cách tự gây thương tích cho bản thân hoặc tự tiêm chất độc vào cơ thể để liên tục
đến bệnh viện chữa trị. Điều họ muốn chủ yếu là tìm kiếm sự chú ý và
chăm sóc.
"Ôi trời". Anh cả ghét bỏ nhíu mày.
"Loại
người này, bên ngoài thì đối xử với đứa bé rất tốt nhưng chỉ trong lòng
họ mới biết rõ ràng". Bác sĩ Nhậm nhìn người ngồi đối diện, lộ ra nụ
cười.
"Lúc đó nếu không phải do Vân Dịch kịp thời phát hiện, đứa
bé kia không biết còn phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa, nếu thật sự để
người phụ huynh kia tiếp tục bức ép, có khả năng nó sẽ thật sự sinh bệnh mất".
Anh cả trầm mặc một hồi, không tiếp tục đáp lời.
Thấy bác sĩ Nhậm nhìn Tư tiên sinh, đôi mắt Sở Quân Liệt liền tràn đầy khó chịu, lại nhích lại gần Tư tiên sinh.
"Hôm nay đến đây thôi". Bác sĩ Nhậm nhìn thời gian, ngẩng đầu tiếp tục nhìn
người ở phía đối diện, "Vân Dịch, tôi đi trước, hôm sau lại tới khám cho Tư lão gia".
"Được" Tư Vân Dịch đứng dậy tiễn, Sở Quân Liệt cũng theo ở phía sau.
"Đúng rồi, Vân Dịch". Ra khỏi biệt thự, bác sĩ Nhậm nhìn về phía người đã
từng là đồng nghiệp của mình, "Tư lão gia phải đợi bao lâu mới tới lần
thử nghiệm thứ hai?"
"Tạm thời chưa biết được". Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi trầm xuống.
Sau khi lần thử nghiệm đầu tiên kết thúc, có khả năng bọn họ sẽ đưa ra một
số điều chỉnh với phương thuốc kia, tận lực giảm bớt đi tác dụng phụ của thuốc, sau đó còn phải chỉnh hợp các loại số liệu".
"Cố gắng
tiến hành trong vòng một năm". Biểu tình của bác sĩ Nhậm có chút nghiêm
túc, "Lão gia có thể đi tới bây giờ đã là kỳ tích, nếu không thể đuổi
kịp lần thử nghiệm thứ hai..."
Bác sĩ Nhậm đứng lại, không tiếp tục nói tiếp.
Tư Vân Dịch gật gật đầu, không có trả lời.
"Đúng rồi, tuần sau giáo sư Thôi Minh muốn tới bệnh viện tổ chức tọa đàm".
Bác sĩ Nhậm nhìn Tư Vân Dịch, "Cậu có muốn tới nghe một chút không?"
Vị giá sư Thôi Minh này năm nay đã hơn 60 tuổi, ông đã công tác trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học giải phẫu gần 40 năm, đối với những nghiên cứu
về thoái hóa thần kinh rất rõ ràng, Tư Vân Dịch cũng tính toán lịch
trình tuần sau, người bên cạnh chợt dán lại gần.
Sở Quân Liệt đã
sớm nhìn rõ cái tay bác sĩ này, hắn ta rõ ràng có ý đồ với Tư tiên sinh, giờ còn dám quang minh chính đại mời Tư tiên sinh đi ngay trước mắt
cậu!
Có thể nhịn được nữa sao!
Đương nhiên là không thể rồi!
Sở Quân Liệt ở phía sau tiến lên vài bước, dán lên người Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, ánh mắt hơi ngưng lại.
"Tư tiên sinh, thật là đáng sợ". Sở Quân Liệt đôi mắt long lanh, nghiêng đầu tựa lên vai Tư Vân Dịch.
Nam nhân cả người to lớn cúi người dựa vào bả vai Tư Vân Dịch, hiện ra vài
phần dính người, ánh mắt thi thoảng còn hướng về phía bác sĩ Nhậm, khiến hắn nhìn một màn trước mắt mà có chút cạn lời.
"Cái gì đáng sợ?" Mày Tư Vân Dịch khẽ nâng.
Nhìn người trước mắt trước kia còn có thể mặt không cảm xúc mà cắm thanh
thép lên tay đồng loại, dù trên mặt có dính đầy máu cũng không có chút
dao động nào.
"Cái người ép đứa trẻ uống máu í". Cái trán của Sở Quân Liệt cọ cọ lên bả vai Tư tiên sinh, âm thanh nhỏ nhẹ.
Nghe nam nhân kia đè thấp âm thanh mà nói, bác sĩ Nhậm vẻ mặt khôn kể.
Đại ca, đây đã là chuyện hơn mười phút trước rồi, bây giờ cậu nói sợ hãi là sao?
Bác sĩ Nhậm không biết vì sao lại nhớ tới một câu chuyện buồn cười.
Máy bay sắp rơi xuống rồi, cần phải giảm trọng lượng, mười mấy người trên
máy bay quyết định thay nhau nói ra mấy chuyện cười, có thể làm tất cả
mọi người cười liền không cần nhảy xuống nữa.
Người đầu tiên rất
hài hước, khiến đại đa số mọi người đều cười, chỉ có một người không
cười, vì thế anh ta bị ném cuống, người thứ hai nói một chút cũng không
buồn cười, phần lớn mọi người trên máy bay đều không cười, nhưng cái
người vừa nãy không cười bây giờ lại cười.
Mọi người hỏi hắn cười cái gì,
Hắn nói người đầu tiên kia thật hài hước.
Biểu tình hiện tại của bác sĩ Nhậm chính là giống với người đầu tiên bị ném xuống máy bay kia.
Bác sĩ Nhậm nhìn về phía Tư Vân Dịch, thấy anh cũng trầm mặc một lúc lâu.
Cậu cũng thấy hơi thái quá đúng không?
Bác sĩ Nhậm cảm thấy tâm tình của mình với Tư Vân Dịch có lẽ là giống nhau.
Ngay sau đó, bác sĩ Nhậm liền thấy Tư Vân Dịch giơ tay khẽ vỗ nhẹ nam nhân phía sau lưng.
"Không sợ". Giọng nói của Tư Vân Dịch nhẹ nhàng, trấn an người trước mắt,
"Bệnh viện đã báo cảnh sát, người kia cuối cùng bị cảnh sát đưa đi, đứa
bé thì được ông bà đón về nuôi rồi".
"Ừm". Sở Quân Liệt hưởng thụ vuốt ve phía sau lưng, khóe miệng nhịn không được mà giương lên.
Bác sĩ Nhậm im lặng nhìn hai người, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thấy bác sĩ Nhậm không có thức thời rời đi như lần trước, Sở Quân Liệt ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn người trước mắt, phía sau như có cái đuôi
vô hình đang khẽ đong đưa.
Tư Vân Dịch tự hỏi một lát, ngước mắt nhìn bác sĩ Nhậm.
"Ngại quá, tuần sau tôi bận một vài việc".
"Không sao". Bác sĩ Nhậm liếc nhìn Sở Quân Liệt vài cái, thật không biết người này còn có thể giở thêm trò gì nữa.
Thấy bác sĩ Nhậm đã rời đi, Sở Quân Liệt càng thêm sung sướng.
Cậu với Tư tiên sinh mới là chồng chồng!
Thu được thắng lợi, một ngày hôm nay của Sở Quân Liệt phá lệ vui sướng, buổi tối mặc áo ngủ sói xám ủ ấm chân cho Tư tiên sinh.
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Nhìn Tư tiên sinh đang sửa sang lại văn kiện, muốn trở về phòng ngủ, Sở Quân Liệt nhớ tới cái vuốt lưng nhẹ nhàng ngày hôm nay, nhịn không được mà
ghé lại gần, trong mắt mang theo vài phần mong cầu.
"Tư tiên sinh".
Tư Vân Dịch nghiêng mặt, nhìn sói xám đang ngồi bên cạnh anh.
"Anh có thể giống như chiều nay, ôm em một chút không?" Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng.
Tư Vân Dịch buông văn kiện trong tay, ngồi trên sofa, ngoắc tay với sói xám một cái.
Sở Quân Liệt ngoan ngoãn cúi đầu, lộ ra hai cái tai xù trên mũ sói xám,
sau đó nhanh chóng xoay người tách chân, ngồi trên đùi Tư tiên sinh, nửa người trên cũng nahnh chóng dán sát lại gần.
Nhìn sói xám bỗng nhiên tiến lại gần, Tư Vân Dịch giơ tay, ôn hòa ôm lấy nam nhân trước mắt.
Sở Quân Liệt còn cao hơn Tư Vân Dịch nửa cái đầu, tư thế này khiến cậu
càng giống một kẻ săn mồi, hai tay chống hai bên người Tư tiên sinh, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Cảm giác sau lưng được khẽ vuốt, Sở Quân Liệt có chút thả lỏng, dựa vào người Tư tiên sinh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sở Quân Liệt cảm giác bản thân giống như được bao bọc bởi hơi thở của Tư
tiên sinh, bên mũi đầu là mùi hương dễ chịu của Tư tiên sinh, một mùi
hương khiến người ta trầm mê, hận không thể chui vào, ch*t chìm trong
đó.
Sở Quân Liệt cảm giác tay Tư tiên sinh như có ma lực, chỗ sống lưng nơi được Tư Vân Dich vuốt ve có chút ngứa, thoải mái cực kỳ.
Sở Quân Liệt có thể thấy, sau khi Tư tiên sinh trở về từ nhà cũ, tâm tình
của anh đã được thả lỏng không ít, khiến tâm tình cậu cũng theo đó mà
sung sướng.
Cảm giác được sườn mặt cậu sắp dán cả lên ngực Tư
tiên sinh, Sở Quân Liệt nhẹ nhành cọ cọ, cảm nhận chút nhiệt ấm áp khi
cọ lên vải dệt.
"Tuần sau có thời gian không?" Ngón tay Tư Vân
Dịch vuốt nhẹ chỗ sống lưng của Sở Quân Liệt, nhìn hai tai lông xù xù
dựng thẳng trên mũ sói xám của cậu.
"Có". Sở Quân Liệt tích cực lên tiếng, nhưng không nghĩ ra ý định của anh là gì.
"Cuối tuần chúng ta đi trại đua ngựa, xem xem có cơ hội thuần phục một con
liệt mã hay không". Tư Vân Dịch nhớ tới bộ dáng ngủ gật gù của Tư lão
gia trên đường về nhà, khóe miệng hơi câu lên.