Hôm nay đến lượt Tư Vân Dịch chăm sóc Tư lão gia, hôm nay tinh thần của
ông rõ ràng không tốt, hỗn hỗn độn độn ngủ một ngày, thấy con trai út
đến, nỗ lực tỉnh táo, cùng anh ăn bữa tối, cuối cùng lại buồn ngủ tới
không mở được mắt.
Sau khi đưa ông về phòng ngủ, xem thời gian chị ba đến, Tư Vân Dịch cùng chị thay ca.
Trên đường về nhà, Tư Vân Dịch nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, nhớ tới ánh mắt lẩn tránh của Sở Quân Liệt hai ngày nay, hành động của cậu cũng có chút quái dị, giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, vừa vặn đến thời gian Sở
Quân Liệt tan làm.
"Không về nhà nữa". Tư Vân Dịch giương mắt nhìn về phía tài xế, "Đi tới khu trung tâm thương mại".
Trong mắt tài xế hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn thay đổi phương hướng, lái xe đến trung tâm thương mại.
Tư Vân Dịch biết rõ Sở Quân Liệt mỗi ngày đều ngồi xe buýt trở về nhà, bảo tài xế dừng xe gần trạm dừng xe buýt, chú ý tới những nhân viên tan làm đang đi ra từ trung tâm thương mại.
Đợi được khoảng nửa tiếng, tài xế gắt gao nhìn về phía điểm dừng xe buýt, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Sở Quân Liệt.
Nhìn cặp đôi tay trong tay bên cạnh, ánh mắt tài xế không ngừng lướt, chợt
chú ý tới một thân ảnh đang nhanh chóng chạy qua phía đối diện.
Người chạy vội vàng trong đám đông không khỏi khiến tài xế chú ý, tuy rằng
không thấy rõ mặt, nhưng nhìn hình dáng cơ thể, tám phần chính là người
mà Tư thiếu gia đang đợi.
Tài xế quay đầu, phát hiện Tư thiếu gia cũng đã nhìn thấy thân ảnh của Sở Quân Liệt, quay đầu lại liền thấy Sở
Quân Liệt như là đột nhiên nghe thấy gì đó, nghiêng người chạy về phía
khu vực ít người, thân ảnh biến mất trong đám đông.
Khu vực đó
tài xế cũng có nghe nói qua, là gần khu công nghiệp, tuy rằng có khu
trung tâm thương mại mới được xây lên, nhưng mấy cửa hàng xung quanh vẫn chưa có mấy người đến thuê, tình hình này cũng đã kéo dài được vài
tháng, hiện tại vẫn chưa khá lên là mấy.
Khu vực đó hiện giờ có thể coi là một mảnh trống không, Sở thiếu gia chạy tới đó làm gì?
Tài xế theo bản năng mà nhìn về phía nam nhân ngồi phía sau, chỉ thấy Tư thiếu gia đặt tay lên cửa xe, chuẩn bị mở ra.
"Tôi ra ngoài một chút, cậu ở đây chờ một lát".
Tư Vân Dịch từ siêu xe bước ra, đi về phía mà Sở Quân Liệt biến mất.
Mấy cửa hàng trống trải, không có người dọn dẹp nên rác rưởi đầy đường,
càng đi vào trong, Tư Vân Dịch càng nghe rõ hơn mấy âm thanh đau đớn
vang lên.
Âm thanh này không phải Sở Quân Liệt.
Đi theo hướng phát ra âm thanh, đi qua một loạt cửa hàng, Tư vân Dịch rốt cuộc cũng đến được chỗ Sở Quân Liệt.
Mấy gã côn đồ thân hình vạm vỡ bị đánh cho ngã đầy trên mặt đất, có tên
cánh tay đã biến dạng, nằm lăn lộn trên mặt đất, có tên quỳ gối, thân
thể cong lại như con tôm, hai tay run rẩy bụp mặt, không phát ra nổi âm
thanh nào.
Một ông lão tóc bạc trắng ánh mắt sững sờ ngồi dưới đất, nhìn qua trông như đang mơ màng chưa tỉnh.
"Mày, mày... đừng có qua đây, bên trên tao còn có người, bọn họ sẽ không bỏ
qua cho mày, mày..." Gã đàn ông lên tiếng có lẽ là tên cầm đầu, âm thanh run rẩy đến cực điểm, trên mặt là một mảng sưng đỏ, nói chuyện cũng
không liền mạch.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt mặt không biểu tình dẫm lên tay gã đàn ông kia, đem thanh sắt đột nhiên cắm xuống.
Máu tươi nháy mắt bắn ra, trên mặt Sở Quân Liệt bây giờ đã dính đầy máu,
thờ ơ với tiếng thét của gã đàn ông kia, tiếp tục cầm con dao lên.
Gã đàn ông bắt đầu kêu cứu, bắt đầu xin tha, giống như mấy gia súc khi đối mặt với dao mổ, ra sức vùng vẫy hai chân.
Ánh mắt Sở Quân Liệt từ đầu tới cuối đều không có bất cứ thay đổi nào, lạnh băng như thể gã đàn ông kia không phải là con người,trên bàn tay nắm
chặt con dao kia lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, cơ bắp trên cánh tay cũng lộ ra sau tay áo, hàm chứa lực đạo kinh người.
Một dao vững vàng đâm xuống.
Ông lão có chút không dám nhìn một màn trước mắt này, quay đầu ra chỗ khác, lại nhìn thấy một nam nhân đang lặng lặng đứng nhìn cách đó không xa.
Bị người khác nhìn thấy rồi!
Ông lão nhìn thẳng vào người đang chứng kiến kia, tim thiếu chút nữa là ngừng đập.
Cậu ta đến từ lúc nào? Cậu ta có khi nào sẽ đi báo cảnh sát không? Nếu cậu
ta tới muộn, chỉ thấy cảnh tượng Tiểu Sở đánh người, nơi này lại không
có camera, lúc đó vào cục cảnh sát nếu họ muốn người chứng kiến khai ra, không chừng sẽ bị cắn ngược một cái, nói Tiểu Sở tấn công bọn côn đồ
trước!
Tim ông lão nhói lên, cơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng
thanh niên ngồi trong cục cảnh sát, huống hồ đứa nhỏ này còn là người ở
rể, đến lúc đó, nói không chừng tương lai và hôn nhân của cậu sẽ bị hủy
hoại mất!
"Tiểu Sở!" Ông lão gọi Sở Quân Liệt, ánh mắt vừa nôn nóng vừa hoảng loạn.
Đều lại bởi vì ông, đều lại tại ông nên đứa trẻ này mới gặp phải chuyện như vậy!
Ông lão nhìn Sở Quân Liệt xoay người liền thấy biểu tình trên mặt cậu nhanh chóng suy sụp, cậu hoảng loạn quay mặt lại, nhanh chóng xóa đi vết máu
trên mặt.
Ánh mắt của Sở Quân Liệt quá mức kinh hoàng, người vừa
này biểu tình còn vô cảm giờ đây tay đã có chút run rẩy, cả người như
đứa trẻ làm việc xấu bị người lớn phát hiện, liều mạng mà cọ đi máu dính trên người, ông ẩn ẩn phát giác ra chút kỳ quái.
Ông thấy nam nhân kia đã đi tới, từng bước trầm ổn tiến lại gần.
Khoảng cách ngày càng gần, ông thấy rõ dáng người cao gầy của anh, dung mạo
tinh xảo, mắt kính che đi đôi mắt thanh lãnh, cực giống thiếu gia thanh
quý được bồi dưỡng trong những gia đình giàu có.
Nói là thiếu gia thì cũng có chút không ổn thỏa, biểu tình của nam nhân bình tĩnh, trên
người mang khí chất ổn trọng, toàn thân không nhiễm hạt bụi, nhìn thôi
cũng thấy anh khác hẳn những người khác.
Nam nhân xuất chúng như
vậy, anh cùng hoàn cảnh xung quanh rõ ràng không tương xứng, ông lão
cũng không rõ lắm, anh vì sao lại xuất hiện ở chỗ như thế này.
Sở Quân Liệt rõ ràng nghe được tiếng bước chân phía sau, lại cúi đầu không dám xoay người lại.
Ông lão đột nhiên phản ứng lại, nỗ lực từ dưới đất đứng dậy, hướng về phía
nam nhân giải thích, "Không phải giống như cậu nhìn thấy đâu, thằng nhóc này là vì cứu tôi, mấy gã này đều không phải người tốt, đều là do tôi
cả!"
Tư Vân Dịch nhàn nhạt nhìn về phía gáy của Sở Quân Liệt.
"Cậu xem đi, bọn họ nhiều người như vậy, chúng tôi chỉ có hai người, nơi này lại không có camera, bọn họ, bọn họ,..." Ông lão giải thích một lát,
đột nhiên ý thức ra vấn đề, nhìn về phía Sở Quân Liệt, đẩy đẩy cậu.
"Nơi này không có camera, chạy mau đi! Cậu ta cũng không nhìn rõ mặt cháu, chạy mau!"
Sở Quân Liệt bị ông đẩy hai cái, nổ lực ngẩng đầu lên, biểu tình chua xót.
"Chạy hướng nào ạ?"
"Còn hướng nào nữa, chạy về nhà đi!" Ông lão trừng mắt, "Việc này cháu đừng
nói với ai, nếu có chuyện gì, ông sẽ chịu trách nhiệm!".
Sở Quân
Liệt im lặng một hồi lâu, cẩn thận giương mắt nhìn Tư tiên sinh đang
đứng bên cạnh, thấy biểu tình trên mặt anh không có chút dư thừa, cậu
cẩn thận dịch một bước lại gần Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch không có tránh né!
"Sao cháu còn chưa đi!" Ông lão ánh mắt tuyệt vọng, "Cháu định chờ cảnh sát đến bắt cháu vào tù à?"
"Không đến mức đó". Ánh mắt Tư Vân Dịch lướt qua mấy tên côn đồ đang nằm dưới đất, âm thanh nhẹ nhàng.
"Cảnh sát sẽ nhận định vụ này như một vụ thấy người gặp nạn nên mới giúp đỡ, sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự".
"A?" Ông lão nhìn nam nhân trước mắt ngẩn người, "Gì?".
"Cái kia..." Sở Quân Liệt cúi đầu, lỗ tai đỏ lên, giới thiệu với ông lão người bên cạnh.
"Đây, đây là người mà cháu hay nhắc tới, là... là anh nhà cháu".
Ông lão sững sờ tại chỗ, đôi mắt giật giật, ánh mắt từ trên người Sở Quân
Liệt chuyển đến trên người nam nhân kia, lặp đi lặp lại một hồi, lại
nhìn bộ dáng Sở Quân Liệt, chấn động trong lòng hồi lâu vẫn chưa tiêu
tán hết.
Làm ông gấp nửa ngày.
Hóa ra lại là người nhà?
Ông hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, Sở Quân Liệt bên kia sớm đã trình bày lại sự việc.
"Kia, cái kia..." Ông lão giơ tay gãi gãi mặt, không biết nên nói cái gì.
"Tôi sẽ thông báo với cảnh sát, cũng sẽ nói lại tình huống ở đây". Tư Vân
Dịch nhìn về phía ông, "Những người này tám phần là đã có tiền án rồi,
bọn họ còn mang theo vũ khí bên người, ẩu đả với người nợ tiền, đối với
người nhà của ông có những công kích về mặt vũ lực, tất cả đều trái pháp luật, ông là người bị hại, không cần lo lắng".
"Tôi cũng không phải người đi vay..." Ông lão áy náy cúi đầu, "Là do con trai tôi".
"Con trai ông nợ nần, vậy để một mình cậu ta gánh vác đống nợ này đi", Tư
Vân Dịch nhìn về phía mấy tên côn đồ vẫn nằm dưới đất, "Hơn nữa bất luận là công ty kinh doanh trong lĩnh vực nào, đều không thể tiến hành đòi
nợ theo cách thức như vậy, gã ta vừa nói bên trên có người chống lưng,
vậy cảnh sát cũng có thể đem người chống lưng đó kéo xuống".
Ông
lão nhìn nam nhân trước mắt, không biết vì sao, trong lòng đã không còn
sự hoảng loạn như trước, lời nói của anh không nhanh không chậm, ánh mắt lý tính mà khắc chế, là kiểu có thể khiến đám đông ồn ào im lặng trong
một giây lát.
Thừa dịp Tư tiên sinh cùng ông lão nói chuyện, Sở
Quân Liệt trộm cúi xuống bên cạnh rút dao cùng thanh sắt ra, gã côn đồ
bị đau mà tỉnh lại, Sở Quân Liệt rút giày của gã ta ra, nhét vào trong
miệng gã.
Làm xong hết thảy, Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn về phía
Tư Vân Dịch, ánh mắt Tư Vân Dịch bình tĩnh đảo qua, ý bảo cậu đừng đụng
vào hiện trường.
Sở Quân Liệt lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, đứng phía sau Tư Vân Dịch, ánh mắt long lanh nhìn ông lão.
Chỉ một lát sau, xe cứu thương cùng xe cảnh sát liền đến, Tư Vân Dịch mang
hai người đến cục cảnh sát, làm tường trình và báo cáo giám định thương
tích.
Sự tình đã rõ ràng, mấy gã côn đồ kia cho dù được chống
lưng nhưng vẫn bị định tội, sau đó bên cục cảnh sát liền đơn giản giải
quyết vụ việc.
Tận đến khi sắc trời đã tối, mấy người mới từ cục cảnh sát đi ra, đưa ông lão trở về phòng thuê.
Đồ vật trong phòng đã bị phá cho tan tành, Sở Quân Liệt lấy cái chổi, đem
mấy mảnh vụn trên đất quét sạch ra ngoài, ông lão nhìn những đồ vật vừa
mới mua bị đập thành như vậy, hai mắt đều là đáng tiếc.
"Đồ hỏng rồi thì không cần tiếc" Tư Vân Dịch đứng bên cạnh, nhìn về phía ông, "Ngày mai để Tiểu Sở đưa ông đi mua lại".
"Hôm nay để mấy đứa vướng phải phiền toái lớn như vậy". Ông lão hổ thẹn cúi
đầu, "Sao lại phiền mấy đứa mua cho lão già này cái này cái kia nữa".
"Không sao cả!" Sở Quân Liệt đổ rác quay về, đôi mắt sáng lấp lánh, "Tư tiên
sinh anh ấy đã nghe chuyện về ông rồi, anh ấy cũng rất quan tâm đến tình hình của ông, tiền thuê nhà cùng tiền mua đồ đạc đều là Tư tiên sinh
đưa cho cháu!"
Ông lão nhìn nam nhân toàn thân không nhiễm bụi trần trước mắt, càng thêm hổ thẹn.
Sở Quân Liệt lúc trước luôn nói tiền là do anh nhà của cậu đưa cho, ông
còn tưởng cậu muốn ông an tâm nên mới nói như vậy, không nghĩ tới đây
lại là thật.
Hiện tại nghĩ đến, Tiểu Sở đúng như lời cậu nói, cậu vậy mà có may mắn tìm được một người bạn đời ưu tú như vậy.
Tư Vân Dịch nhìn ông lão trước mắt, không khỏi nhớ tới tình tiết người bạn già của Sở Quân Liệt gặp bệnh trong tiểu thuyết.
Trong sách, ông lão té xỉu cạnh đống rác, Sở Quân Liệt sau khi phát hiện liền đưa người vào bệnh viện, sau khi kiểm tra liền phát hiện là ung thư gan giai đoạn cuối, nếu không làm phẫu thuật ngay, khả năng cao sẽ chỉ còn
sống được 1, 2 năm, nhưng Sở Quân Liệt lại không có đủ tiền để chi trả
cho cuộc phẫu thuật này, cậu lần đầu buông đi tôn nghiêm đi cầu xin mấy
người bên dòng phụ Tư gia, cuối cùng vẫn là không có kết quả gì.
Quá trình phát triển của ung thư gan không có thời gian cụ thể, nhưng nếu
hiện tại cậu lại gặp được ông sớm hơn, vậy có thể sẽ phát hiện được bệnh tình sớm hơn, nếu kịp thời làm phẫu thuật, ông lão này có thể sống lâu
hơn.
Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc cuốn y thư kia đến tay Sở
Quân Liệt càng trễ, hoặc là căn bản không còn cơ hội để lấy được nữa.
Tư Vân Dịch cũng vừa nghe được, ông lão này còn có đứa con đang mắc nợ.
Sở Quân Liệt đem phòng ốc dọn dẹp cho gọn gàng lại, vừa nhấc đầu liền thấy Tư tiên sinh đang đứng ở cửa, trầm mặc không lên tiếng.
"Tư tiên sinh, anh mệt lắm sao?" Hai mắt Sở Quân Liệt trần đầy sự quan tâm, hiện tại đã là đêm khuya, bình thường đây đã là thời gian Tư tiên sinh đi
nghỉ ngơi rồi.
"Có một chút". Tư Vân Dịch ngẩng đầu, ánh mắt nhìn từ ông lão với vẻ mặt đầy quan tâm rồi quay về phía Sở Quân Liệt.
"Ngày mai cậu đưa ông ấy đến bệnh viện kiểm tra một lượt xem sao".