Lưu Vân Nhi trừng mắt nhìn về phía cô như đang muốn nhào đến căn xé:
“Cô… cô thanh cao cái gì chứ? Chẳng phải ở Phùng gia mười mấy năm nay dù là con ruột cũng có khác gì con riêng đâu. Ha, còn có bị anh Thiếu
Khiêm chơi đùa ha ha ha.”
“Ai chơi đùa ai, bây giờ cô quay về Mục gia thì rõ nhất.” Lưu Yển Nguyệt khoanh tay trước ngực làm biếng so đo
với hạng người này.
“Cô… cô…”
“Cô cái gì mà cô. Lưu Vân Nhi, anh cho phép cô ăn nói như vậy với Yển Nguyệt hả?”
Trình Dư lạnh lùng bước đến, híp mắt sắc bén nhìn thẳng vào người cô ả, khiến cho Lưu Vân Nhi run lẩy bẩy. Anh ta bước đến siết chặt cổ tay cô ả,
gằng giọng: “Xin lỗi cô ấy”
“Anh Trình…”
“Xin lỗi mau. Tôi không muốn nhắc lại lần hai” Trình Dư “hừ” một tiếng: “Tốt nhất đừng làm mất mặt tôi”
Lưu Vân Nhi hít thở chậm, siết chặt quai hàm, dù muốn dù không vẫn phải
nghe theo. Nếu làm trái ý hắn ta, e là mạng sống của cô cũng chẳng còn.
“Xin lỗi”
“Nói lớn lên”
Lưu Vân Nhi cắn răng, bàn tay siết chặt đến mức cả móng tay đâm vào da: “Xin lỗi”
“Anh Trình à, hay là bỏ qua đi. Dù cô ta xin lỗi thì tôi cũng không dám nhân đâu.” Lưu Yển Nguyệt mỉm cười nhướng mày: “Chi bằng anh về tự dạy dỗ
lại cô ta đi”
Sắc mặt Trình Dư đã sớm đen thui, biết xảy ra
chuyện thế này hắn sẽ không bao giờ dẫn theo con ả này. Không ngờ Lưu
Yển Nguyệt kia cũng không thèm nể mặt hắn, cũng đúng thôi, người đi cùng kẻ thù thì chính là kẻ thù mà.
Trình Dư gật đầu, sau đó lôi đầu
Lưu Vân Nhi ra khỏi đó. Nhìn bóng dáng họ rời đi, Lưu Yển Nguyệt trợn
tròn cả mắt. Tên này cũng bạo lực phết nhỉ?
“Yển Nguyệt đang suy nghĩ cái gì đó?”
Thấy cô trầm ngâm nhìn đâm chiêu về một hướng, Phùng Dịch bước đến khẽ lên
tiếng hỏi. Cô nghe thấy giọng nói kia thì giật mình hoàn hồn lại, bàn
tay xoa xoa ngực: “Dọa chết người ta rồi”
Phùng Dịch nhăn mặt, có chút uất ức: “Anh không cố ý”
Lưu Yển Nguyệt gật gật đầu, sau đó lại quay sang anh: “Phùng Dịch, người lúc nãy đi cùng Lưu Vân Nhi là bạn anh sao?”
“Ừm, đó là Trình Dư cũng được xem là bạn từ bé của anh. Mấy năm trước đã ra nước ngoài, không hiểu trở về khi nào?”
“Ồ, anh ta bạo lực quá”
Nghe lời nói của cô, anh liền cuống cuồng lên, lật người cô qua lại quan sát từ trên xuống dưới: “Cậu ta đánh em sao?”
Lưu Yển Nguyệt bị lời nói của anh chọc cho bật cười: “Không phải đâu”
“Vậy….?” Ngừng một chút, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ. Nếu không phải như
vậy thì là cô đang ám chỉ anh sẽ bạo lực giống tên họ Trình kia à? Không thể nào. Phùng Dịch gấp gáp giải thích: “Vợ à, anh không giống hắn ta
đâu”
[…]
“Cô nổi điên cái gì vậy? Lúc đi tôi đã nói với cô thế nào, người ở đó cô không nên chọc. Kết quả thì sao? Cô xem lời tôi
là gió thoảng qua tai à?”
Đứng ở bãi đậu xa, Trình Dư hai tay
chống hông híp mắt nhìn người phụ nữ run rẩy đối diện: “Còn tưởng mình
thật sự là thiên kim tiểu thư đấy à?”
Lưu Vân Nhi rưng rưng ngẩn
đầu nhìn lên, bàn tay giơ ra muốn chạm vào người đối diện nhưng bị hắn
tránh đi. Bàn tay lơ lửng trên không trung, cô ả không kiềm được mà bật
khóc: “Anh Trình…”
“Đừng có gọi tôi, Lưu Vân Nhi kể từ hôm nay cô hãy cút xa tôi ra một chút. Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác mà
không thèm nể mặt Mục gia thối nát kia”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha