Chỉ có thể nói là hiện giờ Thiên Cực Môn đang gặp vận xui, tà tu sớm
không đến muộn không đến, đúng lúc Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan vừa
đi vào chỗ ở cũ của người phi thăng thì tà tu đá bay Nam Thông, quang
minh chính đại xông vào đại đường Thiên Cực Môn.
Đông Thông lập
tức gửi tin cầu cứu cho Phong Già Nguyệt, núi sau cách đại đường không
xa, nhưng ông ta chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy chưởng môn mới đến.
Tà tu Dạ Lận càn rỡ cười to: "Không phải các ngươi có chưởng môn mới sao?
Bảo hắn ra đây đi? Nếu hắn còn không ra, Thiên Cực Môn sẽ diệt vong đó."
Đông Thông và Bắc Thông liên thủ chống lại Dạ Lận, Dạ Lận giống như mèo vờn
chuột, lúc thì đánh người này, lúc thì chưởng người kia, nhưng lại không giết mà cố ý muốn tra tấn bọn họ.
"Ngươi mau đưa bọn nhỏ đi đi." Đông Thông bị chưởng bay đi, rơi xuống bên cạnh Nam Thông, ông ta vội
vàng nói nhỏ, "Mau đưa bọn chúng đến truyền tống trận."
Giờ này chưởng môn mới vẫn chưa xuất hiện, ông ta đoán có lẽ nàng sợ hãi nên không đến.
Mắt Nam Thông đỏ hoe, đưa bọn nhỏ muốn rời đi.
Dạ Lận kiêu ngạo cười to: "Ai dám rời khỏi đây ta sẽ giết kẻ đó."
Một đứa trẻ bị hắn xách lên ném mạnh ra ngoài, ngã xuống đất ngất đi, Nam Thông nổi giận gào lên: "Ta liều mạng với ngươi."
Ông ta là kỳ giữa Trúc Cơ, sao có thể liều mạng với kỳ Kim Đan? Được hai chiêu lại bay ra ngoài, ngã xuống đất ói máu.
Mới chỉ một chốc mà người của Thiên Cực Môn đã nằm đất gần hết, Dạ Lận đi
về phía mấy đứa trẻ còn đứng: "Xem ra người mà các ngươi gọi là chưởng
môn mới chỉ là một con rùa rụt cổ, thằng nhóc tươi ngon mọng nước này
rất vừa ý ta, ta muốn luyện hết các ngươi thành quỷ nhỏ bảo vệ cờ chiêu
hồn của ta."
"Không được, không được đụng vào bọn chúng." Đông
Thông giãy dụa muốn đi qua, Dạ Lận vung tay lên quẳng ông ta ra ngoài
một lần nữa.
Nước mắt Đông Thông chảy dài trên mặt, ông ta vừa
căm tức vừa hối hận, sớm biết như vậy ông ta đã không ôm hy vọng gặp
may, đưa bọn nhỏ đi sớm hơn.
"Ha ha ha ha ha....." Dạ Lận nhìn
qua nhìn lại mấy đứa trẻ, sau khi nhìn thấy Lộ Nhất Minh mập mạp, hắn tỏ vẻ ghét bỏ, tay xách cậu quăng đi, "Béo quá không cần."
Lộ Nhất
Minh không tự chủ được bay đi, thấy hắn sắp đập đầu vào một tảng đá đớn, những người khác sợ hãi hét lên, nhưng không có ai có năng lực để cứu
hắn, mặt bọn họ đầy tuyệt vọng. Gương mặt mũm mĩm của Lộ Nhất Minh có
ngỡ ngàng, có hoảng sợ, nhưng sức hắn yếu, căn bản không thể khống chế
được cơ thể của mình.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng dáng màu trắng bay đến, tóm lấy Lộ Nhất Minh kéo hắn lại.
Phong Già Nguyệt ôm lấy người suýt chết là Lộ Nhất Minh, chậm rãi đi vào đại
đường, gương mặt xinh đẹp đầy lạnh lùng: "Dạ Lận, hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi."
Tà tu Dạ Lận, mấy chục năm sau có ý định cướp Cơ Tinh Loan đi, bị Cơ Tinh Loan giết ngược lại, bây giờ đang là kỳ đầu Kim Đan.
"Ngươi biết ta?" Dạ Lận nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Hình như ta chưa từng gặp ngươi."
"Ngay cả bà ngươi mà cũng không biết, tên cháu trai như ngươi đúng là không
làm tròn bổn phận gì cả." Phong Già Nguyệt nhét hai bình đan dược vào
tay Lộ Nhất Minh, rồi để hắn ở bên cạnh Đông Thông, còn nàng thì đi về
phía Dạ Lận, "Còn không mau quỳ xuống khấu đầu tạ tội với bà đi thằng
cháu bất hiếu kia."
Lộ Nhất Minh vội vàng đút đan dược cho mấy vị trưởng bối, Dạ Lận đần mặt, định thần lại mới biết vừa bị nàng mắng,
hắn tắt nụ cười, lạnh lùng nhìn nàng: "Thì ra ngươi chọn cái chết."
Hắn lấy ra pháp khí bổn mạng của mình: cờ chiêu hồn.
Cờ chiêu hồn nhìn có vẻ là màu đen, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, nó không
phải màu đen, mà là trên đó có rất nhiều máu, lớp lớp chồng lên nhau,
còn đang chảy không ngừng một cách quỷ dị, màu đỏ đậm đến mức biến thành màu đen.
Cờ chiêu hồn vừa xuất hiện, trong đại đường liền xuất
hiện từng cơn gió lạnh, tiếng khóc thê lương liên tục vang lên, bầu trời vốn không mây sáng sủa cũng dần bị mây đen bao phủ, những đứa trẻ nhát
gan trong đại đường lạnh run.
"Đưa bọn trẻ ra ngoài đi." Phong Già Nguyệt không quay đầu lại phất tay nói.
"Vâng, xin chưởng môn nhất định phải cẩn thận." Đám Đông Thông cung kính hành lễ với Phong Già Nguyệt rồi đưa người ra ngoài.
Cơ Tinh Loan bị nàng để ở bên ngoài còn dùng kết giới để bảo vệ, hắn nhíu
mày, mặc dù Dạ Lận đã từng chết trong tay hắn từ rất nhiều năm trước,
nhưng vì đó là lần đầu tiên chiến đấu gian khổ nên hắn vẫn còn ấn tượng
sâu sắc đến tận bây giờ, tên này lắm mưu nhiều kế, thủ đoạn lại ác độc,
trên người có đủ thứ nham hiểm khiến người khác khó mà đề phòng được.
Tuy là tu vi của Phong Già Nguyệt tương đương với Dạ Lận, nhưng những mặt khác......
Đương nhiên không chỉ có Cơ Tinh Loan ấn tượng sâu sắc với Dạ Lận mà Phong
Già Nguyệt cũng vậy, vì trong truyện, màn chém giết của tên này và nam
chính kéo dài đến mười chương. Sự nham hiểm quỷ quyệt của Dạ Lận được
miêu tả rất tỉ mỉ, nỗi gian nan của nam chính cũng được khai thác rất
chi tiết, cho nên cuối cùng nam chính phản sát thành công, Phong Già
Nguyệt còn không nhịn nổi hoan hô thành tiếng, sau đó nàng còn nghiền
ngẫm lại nội dung của mười chương này một lần nữa.
Cũng chính vì vậy nên Phong Già Nguyệt biết rất rõ những thứ trên người Dạ Lận.
Ví dụ như chân hắn sẽ bắn ra đinh chiêu hồn, dải lụa nhìn có vẻ vô hại kia trên đai lưng của hắn thực tế có thể biến thành một con rắn độc bất cứ
lúc nào và tấn công người tới gần, áo choàng của hắn chỉ cần đụng vào
một chút sẽ trúng độc, hắn còn thích vờ yếu thế bị thương nặng, đợi đối
phương mất cảnh giác, hắn sẽ ra đòn mạnh với đối phương giống như một
con rắn độc......
Hắn còn có hai con rối có tu vi kỳ sau Trúc Cơ, chúng cũng sẽ xuất hiện khi đối phương không chú ý, sẵn sàng tấn công
bất cứ lúc nào.
Tất nhiên cờ chiêu hồn là át chủ bài mạnh nhất
của hắn, vì luyện cờ chiêu hồn, Dạ Lận đã dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn giết chết những người thích hợp, luyện hóa linh hồn của bọn họ thành lệ quỷ, những lệ quỷ đó hung tàn vô cùng, nhưng lại rất khó đề phòng,
chúng có thể xuất hiện ngoạm ngươi một miếng bất cứ lúc nào.
Huyễn Linh châu trong thức hải của nàng đột nhiên lên tiếng: 【Loại rác rưởi
này ta có thể giúp ngươi giải quyết trong một nốt nhạc, nhưng ngươi phải nợ ta một ân huệ.】
Phong Già Nguyệt: 【Ta muốn tự mình đánh trước thử xem, nếu không đánh lại, ta sẽ nhờ ngươi ra tay sau được không? 】
Huyễn Linh châu hừ một tiếng: 【Cái đó còn phải xem tâm trạng của ta.】
Phong Già Nguyệt cười cười, mặc dù Huyễn Linh châu này nói nó đã mấy vạn
tuổi, nhưng nó giống như một đứa trẻ hơn, một đứa trẻ ngạo kiều, giống
mấy đứa nhóc hàng xóm của nàng trước khi xuyên vào đây.
Nàng phủ
lên người một lớp linh lực mỏng làm lớp bảo vệ rồi lấy ra một thanh kiếm bắt đầu đánh với Dạ Lận, mắt Dạ Lận lóe lên tia sắc bén, hừ, chỉ là một con nhóc, hắn sẽ tóm được nàng nhanh thôi.
Nhưng mà sự thật
không như vậy, trong lòng Dạ Lận dần có chút run rẩy, rắn độc giả làm
dải lụa trên đai lưng của hắn đã bị nàng một kiếm chém chết, đinh chiêu
hồn trên giày hắn cũng bị nàng tránh được hết, rõ ràng đã áp sát rất
gần, nhưng nàng lại như đoán trước được mà né tránh ngay, hai con rối mà hắn thả ra cũng bị nàng một kiếm tiêu diệt......
Hắn cảm thấy
bất lực, vì cho dù hắn có tung ra chiêu nào, nàng cũng không ngạc nhiên
lấy một chút, nàng đều có thể né tránh ngay lập tức, thậm chí nàng còn
phá hủy các bảo bối của hắn.
"A a a......" Đương nhiên mấy con lệ quỷ trên cờ chiêu hồn cũng bị Phong Già Nguyệt dùng bùa thanh tẩy để xử lý, Dạ Lận tức đến run cả người, còn có chút kinh hồn bạt vía: "Ngươi
thế mà lại dám phá hủy tâm huyết của ta......"
"Ta không chỉ phá hủy tâm huyết của ngươi, ta còn muốn giết ngươi kìa." Phong Già Nguyệt cười lạnh nói.
Phong Già Nguyệt một kiếm đâm trúng Dạ Lận, hắn phun ra một búng máu, thở hổn hển ngã xuống đất, bịt vết thương đang không ngừng chảy máu lại rồi sợ
hãi nhìn nàng.
Nàng cười thầm trong lòng, đến rồi đến rồi, bây
giờ chắc chắn hắn đang giả vờ bị trọng thương, muốn nàng buông lỏng cảnh giác, đợi nàng lơi là, hắn sẽ phản sát nàng.
Dù trong lòng biết
rất rõ, nhưng nàng lại giả vờ không biết, tỏ vẻ rất lơ là, đi dần về
phía hắn, vừa đi vừa nói với hắn: "Ngươi cũng có ngày hôm nay."
"Ta biết sai lồi, xin ngươi đừng giết ta." Dạ Lận thảm thương cầu xin tha
thứ, thực tế thì hắn đang tính toán khoảng cách với nàng, định bụng chờ
nàng lại gần thêm chút nữa, hắn sẽ đứng lên phản sát nàng.
Chỉ cần thêm mười bước nữa là được, chín, tám,...... ba, hai.
Nhưng không bao giờ có bước cuối cùng, vì khi còn một bước, Phong Già Nguyệt
đã ra tay, mười mấy thanh phi kiếm đồng loạt tấn công Dạ Lận, sau đó là
phù chú, pháp khí, tất cả đều nhắm vào Dạ Lận.
Lúc này, khoảng
cách giữa hai người rất ngắn, Phong Già Nguyệt lại ra tay bất ngờ, mặc
dù Dạ Lận vội vàng né tránh, nhưng chỉ né tránh được một phần.
"A......" Hắn gào lên một tiếng thảm thiết thực sự, toàn thân giống như một con
nhím, bị thọc mất thanh phi kiếm, mười mấy món pháp khí và phù chú khiến ngực hắn thủng một lỗ lớn, một thanh phi kiếm cắm vào lòng bàn tay phải của hắn cùng với lá bùa màu tím hắn cầm trên tay.
Đây là một lá
bùa có uy lực kỳ sau Kim Đan, hắn muốn kết thúc bằng một đòn, vốn dĩ
định chờ nàng đến gần rồi sẽ ra tay, trực tiếp giết chết nàng. Nhưng
Phong Già Nguyệt biết át chủ bài của hắn, hoàn toàn không để hắn có cơ
hội ra tay.
Khi Phong Già Nguyệt vung kiếm chặt đầu Dạ Lận, cả Thiên Cực Môn đều mừng rỡ reo hò, ngay cả Cơ Tinh Loan cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn nhìn cô gái tươi cười trong đại đường, khóe miệng hơi nhếch lên một
vòng cung gần như không tồn tại, đúng là đã xem thường nàng rồi.
Đông Thông xách kiếm hung hăng chém mất nhát lên người Dạ Lận, vừa chém vừa
hô tên những đồng môn đã chết trong tay hắn, Nam Thông và Bắc Thông cũng đến trút giận, đến cả U Vũ không có tu vi cũng xách một thanh kiếm đến
hì hục vung vẩy trên người Dạ Lận, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
"Dám đả thương tỷ tỷ, ngươi có chết ta cũng không bỏ qua cho ngươi." Cậu nhóc vừa gầy vừa nhỏ con hung dữ nói.
Bầu trời đã trong xanh trở lại, giống như tâm trạng của mọi người ở Thiên
Cực Môn, sự u ám kéo dài đã được chưởng môn mới xua tan.
"Đa tạ
ơn cứu mạng của chưởng môn." Đám Đông Thông quỳ lạy trên mặt đất, lần
trước quỳ trước nàng, bọn họ chỉ là có bệnh vái tứ phương, nhưng lần này là thật lòng khâm phục từ tận đáy đòng.
"Được rồi, đứng lên hết
đi, ai bị thương thì chữa trị, ai cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai không
sao thì chăm sóc những người khác đi."
"Vết thương của bọn ta
không quan trọng." Đông Thông đứng lên, ân cần nhìn nàng, "Chưởng môn
đánh lâu như vậy, chắc là cũng hao nhiều linh lực rồi, chi bằng ngài
uống thuốc rồi đả tọa nghỉ ngơi trước đã?"
"Tỷ tỷ, tay tỷ bị thương rồi." U Vũ đầy lo lắng, nàng sờ đầu hắn, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, một lát là khỏi."
"Chưởng môn, ngài đi nghỉ ngơi trước đi." Những người khác mồm năm miệng mười nói, Phong Già Nguyệt gật đầu, "Được."
"Cung tiễn chưởng môn." Đám người phía sau đồng thanh nói.
Lúc này Phong Già Nguyệt mới gỡ bỏ kết giới bao phủ Cơ Tinh Loan, kéo hắn
đi về phía núi sau, đến khi khuất mắt những người phía sau, nàng giống
như bị xì hơi, dựa vào tấm lưng nhỏ bé của Cơ Tinh Loan, hay tay yếu ớt
ôm cổ hắn.
"Tiểu Tinh, tỷ tỷ mệt quá!" Đánh nhau ròng rã bảy tám tiếng đó!
Nhưng nghĩ đến việc tu sĩ Nguyên Anh có thể đánh một hai tháng, tu sĩ Hóa
Thần còn có thể đánh liên tục hơn nửa năm, nàng lại càng ủ rũ hơn.
Tu sĩ đúng là không phải người mà!
Cơ Tinh Loan không quay đầu lại, nhưng lại lặng lẽ giữ chặt tay nàng, để
nàng dựa vào vai hắn dễ dàng hơn, chịu thương chịu khó kéo nàng đi về
phía núi sau.
Bờ vai của hắn còn rất nhỏ, người cũng mới cao chưa đến một mét ba, nhưng lại kéo nàng đi rất vững vàng, ban đầu nàng chỉ
đùa giỡn dựa vào người hắn, nhưng sau đó lại phát hiện, hắn thực sự
nghiêm túc kéo nàng đi.
Đáng yêu quá đi mất!
"Tiểu Tinh, ngươi đáng yêu thế này, tỷ tỷ càng ngày càng thích ngươi rồi."