Trở lại với Liên Tuyết Nguyệt, lúc này sắc trời đã gần sập tối . Thân thể
Hoắc Lang giờ cũng đã tích cốc nên không cần phải ngày nào cũng ăn như
lúc trước
Nhưng Hắn vốn là một
kẻ cực kì tăng động, vốn dĩ không thể ngồi yên một chỗ nên cứ chốc chốc
lại đi loanh quanh gian phòng đơn mạc của Y, vừa ngắm nghía đồ vật vừa
bình phẩm ba hoa khoác lác
"Quyển trục này của ngươi viết cái tinh linh gì thế nhìn chẳng hiểu gì hết"
"Tiên nhân ngươi ngày nào cũng ngồi một chỗ như vậy, cái chỗ này của người cũng chẳng có gì thú vị. Tu tiên nhàm chán quá"
"Hay ngươi đến Hắc Huyết Điện của ta chơi đi, dẫn ngươi đi chơi mạt chược"
Diệp Lăng Sương mở ra đôi mắt nhạt màu, quay đầu nhìn Hắn, thở ra một hơi
"Ngươi đang bị phạt"
Hoắc Lang nghe thấy liền bỏ quyển trục lại chỗ cũ, tiến đến sát bên Diệp Lăng Sương cười ra bộ dáng phóng túng, nói
"Phạt ta? Ngươi nghĩ cái kết giới rách kia ngăn được ta sao?"
Nói đoạn, Hắn lại bật cười vỗ vỗ đầu Lăng Sương
"Tiên nhân à tiên nhân, ngươi là được nuông chiều mà lớn đúng không, vẫn chưa thấy hết mặt xấu của thế gian"
"Có muốn ta dẫn ngươi đi khảo nghiệm không? Cho ngươi nhiễm chút khói lửa
nhân gian. Đời người ấy à, không trải nghiệm một chút thì không có ý
nghĩa"
"Tiên nhân, đi thôi. Bổn tôn bồi ngươi đi du sơn thủy ngoạn"
Tẫn Hoắc Lang không nói hai lời đã kéo Diệp Lăng Sương đi, Y cũng không
kháng cự muốn nhìn xem tên đại Ma đầu này lại muốn giở trò gì
Hắn kéo Lăng Sương bay quãng đường lại bắt đầu lải nhải
"Vốn định đưa ngươi đến Ma giới chơi một chút, nhưng ta nghĩ lại. Vậy thì có hơi vội quá"
"Vội?"
"Vội xem mắt gia đình đó"
Hắn như trêu Lăng Sương bao nhiêu cũng không đủ, cứ chốc chốc là lại nói linh tinh
"Tiên nhân, ta phát hiện ta khá thích cái tính đơn thuần này của ngươi. Đợi
phạt ta đủ, chúng ta kết đôi đi. Ta là thê ngươi là phu, ta gả cho ngươi thế nào?"
"Càn quấy"
"Sao lại càn quấy, hay là ngươi muốn gả cho ta? Cũng được đó, dù sao tiên
giới cũng chán muốn chết. Ma giới của ta vẫn vui hơn, sợ ngươi chịu
không nổi thôi"
Diệp Lăng Sương lúc này hơi dẫy khỏi người Hắn, từ nãy đến giờ cả hai đang ngự trên một kiếm. Sau lần bị bắt trước Tẫn Hoắc Lang lúc này đã rút kinh nghiệm
mang kiếm theo, vậy nên Hắn mới không sợ Y
Hoắc Lang thấy Y khó chịu, cười dỗ
"Được rồi ta không nói nữa, còn cử động là chúng ta đều rơi xuống đó"
"Đợi một chút, sắp đến rồi, bảo đảm ngươi sẽ thích"
Nói xong câu này, rốt cuộc Hắn cũng chịu tha cho cái lỗ tai đáng thương của Diệp Lăng Sương
Một người lại một người, kẻ nào cũng ồn ào thật là muốn bức chết Y
Ngự kiếm bay hơn hai canh giờ, cuối cùng cả hai đáp xuống một đỉnh núi tràn ngập hương thảo. Những bông hoa màu sắc trải ngập cả đỉnh đồi phảng
phất sắc hương ngọt đượm làm đôi mắt vốn nhạt màu của Diệp Lăng Sương
bấy lâu phát sáng
Tẫn Hoắc Lang nhìn gương mặt tươi sáng thanh khiết của Y lúc này cũng trở nên ngơ
ngẩn. Bóng dáng tiên nhân đứng giữa đồi hoa, từng đợt gió kéo đến lay
động những cánh hoa mềm yếu khiến nó bay khắp một vùng trời. Vô tình lại rơi lên làn tóc trắng bạc của Y, tiên cảnh chốn nhân gian lúc này đều
như mờ đi bởi người trước mặt
Có lẽ Hắn sai, khói lửa nhân gian không phù hợp với tiên nhân. Y chỉ nên
đứng ở nơi cao nhất, xinh đẹp nhất, thuần khiết nhất. Những thứ Y chạm
vào cũng phải là kì trân bảo lục, Diệp Lăng Sương đúng là món quà do
thượng đế ban xuống cõi trần, là một tạo vật thượng phẩm không gì sánh
được
Mất một lúc Tẫn Hoắc Lang mới thoát khỏi những suy nghĩ miên man, Hắn bước gần đến Diệp Lăng Sương cười
"Có thích không, ta khó lắm mới tìm được nơi này đó"
Lăng Sương hiếm có một lần ngoan ngoãn gật đầu, ra hiệu bản thân thật sự rất thích nơi đây. Hoắc Lang không thể ngăn nổi khoé miệng giương cao của
bản thân, Hắn nói tiếp
"Ta rất
giỏi đúng không, ngọn núi này vẫn chưa ai phát hiện. Chỗ này cách Ma
giới rất gần, chỉ là cách chỗ của ngươi hơi xa. Ngươi vẫn nên suy xét về việc gả cho ta đi tiên nhân. À, ta còn nhớ ở đây có một hang động, linh khí rất dồi dào. Chính giữa là mỏm đá, phía trên còn có một lỗ hổng,
vừa vặn đón lấy ánh sáng nhật nguyệt, xung quanh là hồ nước mọc Lãng Sơn Liên"
"Lãng Sơn Liên?"
"Đi, ta dẫn ngươi đi tìm"
Diệp Lăng Sương lúc này ngơ ngẩn để mặc Hắn cầm tay kéo đi, giờ phút này đại não của Y chỉ nghĩ đến Lãng Sơn Liên. Một loại tiên thảo thuộc hàng cực hiếm và vô cùng khó tìm, vì loại linh thảo này biết di chuyển, nó chỉ
thích ở nơi có thật nhiều linh khí. Một khi nó thấy linh khí không đủ sẽ tự động bỏ đi
Nhưng những nơi
có linh khí dồi dào luôn là chốn rừng hoang nước độc, nên tìm kiếm được
Lãng Sơn Liên vẫn luôn là một thách thức đối với chúng tiên nhân
Còn về công dụng thì hoa Lãng Sơn Liên có tác dụng chữa lành, chỉ cần một
cánh hoa thôi cũng có thể chữa được những vết thương do linh khí thượng
phẩm gây nên. Hoặc vết thương bị tà thuật làm cho hủy dung thì hoa Lãng
Sơn Thiên cũng dễ dàng chữa khỏi không để chút vết tích nào, vô cũng
thần kì
Hạt của Lãng Sơn Thiên
có tác dụng tăng nguyên khí, vô cùng thích hợp cho việc độ khí thăng
cấp. Nếu có thể ăn một lúc 5 hạt Lãng Sơn Thiên nghe nói còn có thể từ
một người sơ cấp trở thành người có thể phi thăng
Đáng nói nhất là củ của Lãng Sơn Liên, một ngàn năm mới được tụ thành, có
thể cứu sống người vừa mới lìa trần, tu dưỡng hồn phách, dễ dàng nhập
lại vào xác khi vẫn còn hơi ấm. Ngoài ra củ của Lãng Sơn Thiên còn có
tác dụng quy hồn tụ phách, giúp linh hồn không tan trong trăm năm phù
hợp cho việc tìm cách cứu chữa khi thể xác đã hư hại
Mọi thứ của Lãng Sơn Liên đều vô cùng trân quý, giờ đây ở ngay trước mắt Y
là một mặt hồ khắp nơi đều là Lãng Sơn Liên. Chúng nở rộ rực rỡ, sáng
bừng trong sơn động
Lúc này
chính Tẫn Hoắc Lang cũng nhìn đoá Lãng Sơn Liên bằng ánh mắt kinh ngạc,
lúc trước không để ý. Nhìn qua cũng chỉ là một loài hoa màu trắng thuần
đặt biệt thôi, giờ đây tiên nhân đang đứng cạnh Hắn cùng với Lãng Sơn
Liên tựa như là một
Cả hai mang dáng vẻ thánh khiết, cứu rỗi, bừng sáng dưới đáy vực tối tăm. Là một sự hiện diện để cứu vớt chúng sinh. Tựa như một ân phúc thiên đạo đã gửi
xuống phàm gian, sự tồn tại nằm trên đỉnh nhân sinh khó lòng chạm đến