Cuộc sống trong thành Hắc Diệm chẳng có bao nhiêu thay đổi, mặc cho một sự
kiện khá quan trọng sắp diễn ra. Binh sĩ tiến cấp từ chín quận huyện đã
tập trung đầy đủ và nhận nơi ở, đơn vị, nhiệm vụ mới. Các pháp sư trẻ
tuổi trong thành cũng đã ổn định lại vị trí và được các vị chỉ huy quân
đoàn giao phó nhiệm vụ cụ thể. Và vì thế, thời điểm công bố danh sách
những người sẽ tham gia giải đấu, cũng như thứ tự các trận cuối cùng
cũng tới.
Những cái tên được chọn về cơ bản đều là những nhân vật
có tiếng tăm mà người dân trong thành hầu như ai cũng biết. Tuy nhiên có ba pháp sư mà trừ những người mới ở cấp huyện lên, cũng như đầu não của quân đoàn ra, thì mọi người hoàn toàn lạ lẫm. Và thứ tự các trận đấu
cũng khiến tất cả vừa tò mò vừa hào hứng:
Vòng loại:
Trận thứ mười sáu: Vu Kiến đấu với Hỏa Thiên Y.
Trận thứ mười lăm: Điêu Hoách đấu với Hức Nha.
…
Trận thứ mười ba: Hỏa Thiên Lạc đấu với Ninh Sái.
…
Trận thứ chín: Triệu Thiên Kiêu đấu với Kiều Cung.
Trận thứ tám: Vinh Tiễn đấu với Hà Công Tâm.
…
Trận thứ nhất: Trần Phong đấu với Trình Khoan.
Xem xong thứ tự thi đấu được dán trên bảng thông tin ở giữa thành Hắc Diệm, ba thầy trò lập tức về phòng, không nán lại thêm để làm gì. Thứ tự bảng đấu này có thể với nhiều người là bình thường, nhưng họ lại có một cảm
giác hết sức kỳ lạ, tựa như sắp xếp này không hề ngẫu nhiên mà là có
tính toán cả vậy.
- Thôi thì nếu may mắn chúng ta sẽ chỉ phải gặp nhau ở trận chung kết.
Pháp sư tóc bạc cười nói. Huynh đệ song sinh không đáp lại được, chỉ đơn
giản là ngồi nhìn nhau. Họ không phải tự kiêu, chiến đấu sinh tử suốt
hai năm trời, họ biết thực lực của mình ở đâu. Theo đó thì cái khả năng
họ phải giao chiến với nhau không hề thấp một chút nào cả. Hai người vốn là huynh đệ thân thiết, luôn luôn sát cánh bên nhau, cùng chung một chí hướng, vậy mà giờ đây lại phải đối đầu, thực là có chút nghĩ không
thông.
Hà Công Tâm đến tìm họ vào bữa trưa, cũng có chút bất ngờ
với thứ tự thi đấu. Hai người mà hắn dè chừng đều ở cùng nhánh với huynh đệ song sinh, đã thế Thiên Y còn gần như chắc chắn gặp Điêu Hoách ngay ở trận thứ hai. Tâm trạng của huynh đệ song sinh thì u ám vì lý do khác,
nhưng hắn không biết điều đó, chỉ hơi ngại ngùng một chút rồi quay sang
nói chuyện với Phong Hiệp.
Trần Phong tâm trạng biểu hiện ra khá
thoải mái, bàn bạc với hắn một chút về thực lực những người trong nhánh
đấu của mình. Y không bận tâm lắm về sức mạnh của những pháp sư tham gia giải đấu, y tò mò về các kỹ năng và kinh nghiệm, cùng với vị trí của họ trong sư đoàn nhiều hơn.
Buổi chiều, Hà Công Tâm trở về phòng để
chuẩn bị, kiểm tra lại các bảo vật, trong khi Thiên Lạc đến tháp tu
luyện để tĩnh tâm lại. Thiên Y thì về phòng đem tiêu ra thổi, vừa là
phương pháp luyện tập của cậu, vừa là cách để cậu giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Không ai biết pháp sư tóc bạc ở đâu, mặc cho những lời đồn
đoán về y bằng một cách nào đó bắt đầu xuất hiện trong thành. Bọn họ đồn nhau rằng pháp sư tên Trần Phong kia là một sư đoàn trưởng khét tiếng
hồi ở quận, đã gây ra cái chết của hàng trăm binh sĩ cấp dưới. Tội ấy
đáng ra phải tử hình, nhưng lại vì một lý do bí mật mà y đã lên được cấp quân đoàn, cùng với hai nghìn lính đánh thuê tinh nhuệ.
Hai đệ tử của y thì mải lo chuyện của mình nên không biết mấy lời đồn bậy bạ đó
để mà đính chính. Còn một số rất ít biết sự thật thì cũng không đủ khả
năng để át đi một sự dối trá phát triển lên quá nhanh trong lòng cư dân
nơi này. Chẳng ai biết thực hư thế nào, nhưng trước mắt thì người kia
chính thức trở thành một tên ác nhân vô nhân đạo đối với họ.
Mặt
trời ma thuật từ từ yếu đi, nhường chỗ cho mặt trăng dịu nhẹ, Thiên Lạc
trở về nghỉ ngơi. Với các mối quan hệ có được trong vài ngày qua, cậu
đương nhiên biết về lời đồn ấy, tâm trạng vì thế mà cực kỳ lo lắng. Tuy
nhiên Phong Hiệp bí mật truyền âm trấn an cậu, bảo cứ để việc này cho y
tự mình giải quyết. Chàng trai rồng theo đó cùng với đệ đệ mình sinh
hoạt như bình thường, chuẩn bị cho sự kiện quan trọng ngày mai.
Đêm hôm ấy, Trần Phong cũng không về phòng, Thiên Y cảm thấy hơi lo nhưng
đại huynh nói đây là sư phụ đang thực hiện một kế hoạch bí mật nên cậu
cũng yên tâm trở lại. Tuy nhiên hai người chưa chợp mắt được bao lâu thì cánh cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng mở ra. Thiên Lạc nằm quay vào trong, không rõ ràng được người kia là ai, chỉ thấy người nọ tiến thẳng tới
chỗ đệ đệ mình nhưng không hề có sát ý thì vẫn giữ yên lặng.
Thiên Y thì nhận ra đó là ai, đồng thời cũng tưởng là đại huynh mình đã ngủ
thì nhẹ nhàng rời khỏi giường, theo người kia ra ngoài. Thiên Lạc cẩn
thận trở mình, kịp nhìn thấy người đi cùng đệ đệ mình là một nữ nhi thì
miệng khẽ nở ra một nụ cười. Sau đó cậu không bận tâm gì thêm, tập trung nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hai thân ảnh cẩn thận di chuyển trên hành
lang giữa đêm khuya tĩnh mịch. Họ cố gắng tránh đi mọi sự kiểm tra của
các binh sĩ đi tuần, một mạch hướng thẳng tới đỉnh tháp huấn luyện. Nơi
đây vì tính chất của thành trì mà chỉ huyên náo vào ban ngày, còn ban
đêm cũng là vắng vẻ, khi mà mọi người đều phải nghỉ ngơi, cảnh giác cho
một ngày mai không thể biết trước.
Cánh cửa trên đỉnh tháp chậm
rãi mở ra, hai người một nam một nữ hiện ra dưới ánh trăng trắng bạc.
Thiên Y tinh tế cảm nhận người con gái cạnh bên, miệng nở ra một nụ cười trìu mến. Trong khi nàng cũng là đang đem ánh mắt dịu dàng quan sát
gương mặt cậu, nói:
- Hóa ra không cần đến ba năm.
Giọng nói nàng vẫn như những gì mà cậu nhớ. Thanh âm ấy trong trẻo và thuần
khiết, cùng với sự trang nghiêm là khí chất cao sang, quý phái của bậc
vương giả. Nhưng mặt khác, nó không hề kiêu kỳ, xa cách mà lại vô cùng
gần gũi, đồng thời cũng phảng phất nỗi buồn khôn tả. Cậu mỉm cười, nói:
- Cũng may khó khăn gặp phải đều là vượt qua được!
Thiên Kiêu đương nhiên vui khi cậu bình an vô sự, nhưng đồng thời nàng cũng hết sức tò mò, hỏi:
- Huynh đã nghe lời đồn về sư phụ huynh trong thành Hắc Diệm chưa?
- Có chuyện gì sao?
Thiên Y hơi nhíu mày. Từ khi đến đây, cậu gần như luôn ở trong phòng chuẩn
bị, không giao tiếp quá nhiều với mọi người, mà Thiên Lạc thì cũng chẳng kể gì cho cậu cả. Nữ tử thấy vậy chậm rãi kể:
- Bọn họ nói rằng
tiền bối đã gây ra đại họa ở cấp sư đoàn huyện\, khiến cả trăm người bỏ
mạng\, sau đó không những thoát tội mà còn mang cả ngàn lính đánh thuê
lên cấp quân đoàn.
Chàng trai rồng càng nghe càng khó hiểu. Cậu
chính là một trong những nhân chứng sống của loạt sự kiện đó, và thông
tin cậu vừa nghe được sai từ câu đầu tiên luôn rồi. Cậu nhất thời chưa
thể trả lời ngay mà bắt đầu nghi vấn liệu kẻ địch nào đã nhắm vào họ sớm như vậy ở thành trì này. Đồng thời cậu tự hỏi liệu kế hoạch mà sư phụ
đang một mình thực hiện kia có liên quan gì đến mấy tin đồn thất thiệt
này hay không. Suy ngẫm kỹ một hồi, cuối cùng cậu hỏi:
- Muội nghĩ thế nào về sư phụ ta?
Triệu nương tử không trả lời ngay, đồng thời hơi nhíu mày, lựa lời nói:
- Ta… chưa tiếp xúc với tiền bối đủ nhiều để có những đánh giá chính xác
nhất. Tuy nhiên… người là sư phụ của huynh\, ta không tin người lại làm
ra những chuyện trái với luân thường đạo lý. Chưa kể… tiền bối cũng là
một bằng hữu mà cha ta hết mực xem trọng\, ta nghĩ người hẳn cũng là một bậc chính nhân quân tử.
Thiên Y hơi buồn cười, nhưng đó chỉ là
niềm vui nho nhỏ khi nghe người bạn tri âm nhận xét về sư phụ mình, hoàn toàn không có ý gì khác. Cậu nói:
- Ta không nghĩ là sư phụ thích nghe người khác nói về mình bằng những từ ngữ mĩ miều đến vậy. Người
đồng dạng cũng chưa bao giờ tự nhận mình là người lương thiện cả\, ngược lại ta còn hay cảm thấy người tự dằn vặt bản thân vì chưa đủ chín chắn. Ta thì quả thực luôn thấy sư phụ cứng rắn trong cả hành động lẫn lời
nói\, nhưng cũng nhờ vậy mà người rất lý trí trong mọi việc. Mặc cho
cách hành xử có hơi cổ quái\, ta luôn thấy sư phụ vì lẽ phải mà làm\,
chưa bao giờ làm gì gây hại đến lợi ích chung\, ngược lại còn luôn gánh
phần khó về mình nữa. Mấy lời đồn mà muội vừa kể quả là có diễn ra ở sư
đoàn cấp huyện\, bất quá không phải nguyên nhân là do sư phụ\, ngược lại người còn phải đau đầu tìm cách giải quyết nữa. Tất cả đều là từ tên
khốn Mộc Hỏa Lân.
Triệu nương tử rõ ràng là tin lời cậu, những suy nghĩ cậu đưa ra đều là tuyệt đối đồng thuận, bất quá có vài thứ mà nàng chưa rõ lắm:
- Huynh đang nói đến Mộc gia của quận Dương Nhiên?
Bọn chúng không phải vì làm phản quân đoàn trưởng mà đã bị huyết tẩy
toàn bộ sao? Liên quan gì đến việc của sư đoàn Hỏa Thung?
- Muội có thể nói rõ hơn việc đó không?
Chàng trai rồng nhíu mày hỏi. Mọi chuyện đang hết sức kỳ lạ, như thể có ai đó đã dựng chuyện để hãm hại pháp sư tóc bạc vậy. Thiên Kiêu cũng hơi bối
rối:
- Theo như ta được nghe kể\, sư phụ huynh điều binh không
tốt\, khiến cho quái vật Hỏa Ngục tràn vào thành trì. Sau đó\, người cố
gắng đem lính đánh thuê trong huyện ra chống đỡ\, tuy nhiên người vẫn
không thành công\, khiến cho rất nhiều binh sĩ thiệt mạng. Mộc Hỏa Lân
thấy tình cảnh không ổn nên đã cùng gia tộc mình dẫn quân sang hỗ trợ.
Bọn họ sau đó tuy diệt trừ được hết ma thú\, nhưng lại bị sư đoàn Hỏa
Thung phản bội nên bất bình\, gây ra cuộc chiến giữa hai sư đoàn. Quân
đoàn trưởng dẫn người xuống ổn định tình hình thì sư phụ huynh đồng ý
lui quân\, nhưng sư đoàn Dương Nhiên như thể không giữ được bình tĩnh
nữa\, đem quân tấn công quân đoàn trưởng nhằm tạo phản. Cuối cùng toàn
bộ người của Mộc gia đều bị diệt sạch\, Mộc Hỏa Lân thì vẫn đang bị nhốt trong ngục do có dính líu đến vụ án của Điêu Hoách\, nhưng sau khi mọi
thứ ổn định lại\, hắn cũng sẽ bị xử tử.
- Chuyện gì… thế này…
Thiên Y chẳng hiểu người bạn tri âm của mình vừa kể cái gì cả, khi mà chuyện
có thể nói là sai sự thật hoàn toàn. Cậu kể cho nàng nghe về những gì
thực sự đã diễn ra, giúp cho nàng có cái nhìn chính xác hơn về vấn đề mà họ đang gặp phải.
Triệu nương tử sau khi nghe xong thì khẽ thở ra một hơi thật dài. Nếu như nàng không nhầm, dường như Phong Hiệp đã đắc
tội gì đó với những chi mạnh nhất của phân gia Triệu tộc, khiến cho họ
đẩy y vào hoàn cảnh hết sức không tốt. Mặc dù hiện tại y không đến nỗi
là không ngóc đầu dậy được, nhưng danh tiếng, ấn tượng ban đầu của y tại quân đoàn Hắc Diệm này quá tệ. Con đường của y ở đây tương lai không hề tươi sáng chút nào.
Hai người sau đó bàn bạc thêm một chút rồi
tạm chia tay. Ngày mai họ sẽ phải đấu ít nhất một trận, mà đối thủ của
họ cũng không phải dạng đơn giản, họ cần ở trong tình trạng tốt nhất mới đảm bảo được thắng lợi của mình.
Trần Phong bước ra khỏi phòng,
đóng cánh cửa sau lưng lại mà không để ai biết rồi chậm rãi rời đi. Câu
chuyện cổ tích về y mà đám người trên quân đoàn này kể cho binh lính của họ y đã biết toàn bộ, từ nội dung cho đến mục đích thực sự của nó. Tác
giả của cái sự tích Mộc Hỏa Lân sang giúp y ấy quả thực là một tên thú
vị, y khá chắc hắn cũng đã đụng tay vào thứ tự các trận đấu trong giải
sắp tới.
Pháp sư tóc bạc ẩn mình trong bóng đêm sâu thẳm, miệng
khẽ cười khi nghĩ đến tình thế của mình hiện tại. Y không biết những khó khăn mà y phải đối mặt trong tương lai là gì, nhưng nếu như đã có kẻ
muốn đấu trí với y, thì y cũng phụng bồi đến cùng. Thế gian này chưa bao giờ là đơn giản, chẳng ai là có thể một tay che trời. Nếu như muốn dùng sự giả dối, quyền lực áp đặt để chiến đấu, không sớm thì muộn chiến
thắng vẫn là do hắn tự tay dâng lên cho y.