Vu Sư từ trên cao đã nhanh chóng bước xuống trước mặt hai người, mi mắt
lão hơi híp lại, giống như là đang đánh giá cả hai, một lúc lâu sau mới
nghe thấy giọng nói hơi trầm thấp lên tiếng hỏi:
"Các ngươi không phải người Thổ Phiên, sao lại đến lễ hội kết lữ của bọn ta?"
Dư Chấn Vũ lễ độ, chấp tay chào lão ấy, đó là sự tôn kính hắn dành cho
người lớn tuổi cũng như là người địa vị cao của một dân tộc, sau đó mới
nhẹ giọng trả lời:
"Tại hạ họ Dư, cùng phu nhân Lưu thị từ miền
ngoài đến đây, đi ngang qua Trấn Áp Các thì bị lễ hội của mọi người thu
hút, nên mới ghé lại xem... Không ngờ lại phá hỏng nghi lễ kết lữ của
mọi người..."
Vu Sư vừa nghe xong, lão đánh giá từ đầu đến chân Dư Chấn Vũ, cả người oai phong lẫm liệt, nhìn là biết bậc quân, tướng
triều đình, há có phải người thường, nhưng lại am hiểu lễ nghĩa, không
cậy mạnh mà coi khinh người yếu, khiến lão sinh lòng nể phục hắn... Lão
lại liếc mắt nhìn sang Vĩnh Hạ, người thiếu nữ xinh đẹp như hoa, nhưng
cốt cách cao quý, nàng giống như phượng hoàng đổ bộ dạo chơi trên vùng
đất này, khiến lão có chút giật mình, suy nghĩ đến thân phận của nàng
liệu tôn quý đến đâu.
Vu Sư sau một hồi ngẫm nghĩ, lão vuốt lấy hàm râu dài dưới cằm mình mà cười lớn nói:
"Haha... Dư cát hạ khách sáo rồi... Phu Thê hai người xem ra là có duyên với tộc ta..."
"..."
Dừng lại một chút, lão Vu Sư cầm lấy hai quả cầu hoa trên tay hai người mà trịnh trọng nhìn về phía tượng ba vị thần nói:
"Lễ hội kết lữ hằng năm của người Thổ Phiên chúng ta, nam thanh nữ tú còn
chưa dựng vợ gả chồng sẽ tụ tập lại đây cùng nhau chờ đợi thời khắc cầu
hoa được ba vị thần ban xuống chọn trúng một cặp nam nữ, kết thành phu
thê... Họ sẽ đại diện cho tộc Thổ Phiên thỉnh cầu các vị thần ban cho
tộc ta đời đời an lạc, phu thê trong tộc hoà hợp, con cháu đầy đàn..."
Ông nhìn về phía Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ đang im lặng lắng nghe mà khẽ cười:
"Hai người đã là phu thê, mà vẫn được thần chọn, chứng tỏ giữa cả hai có một mối quan hệ gắn kết rất thần kì... Tộc ta không phân sang hèn, không
phân cao thấp, càng không kì thị người ngoại tộc... Nếu hai người đã bắt được cầu hoa của thần, xin hãy giúp đỡ tộc ta hoàn thành nghi lễ thành
thân, cầu phúc cho tộc Thổ Phiên, đời đời an lạc, con đàn cháu đống."
Dư Chấn Vũ và Vĩnh Hạ đều hiểu họ đã vô tình phá mất nghi lễ quan trọng
của một dân tộc, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, trong lúc Vĩnh Hạ
còn chưa biết phải xin lỗi ra sao? Thì Dư Chấn Vũ đã khẳng khái lên
tiếng:
"Dù sao bọn ta cũng đã là phu thê... Chuyện này ta không ngại, mọi người cứ bắt đầu đi."
Cả đám người Thổ Phiên hò reo, nhảy múa vui mừng sau khi nghe Dư Chấn Vũ đồng ý hoàn thành nghi lễ giúp bọn họ...
Cả đám người nhanh chóng kéo hai người lên một chiếc kiệu có đến tám người khiêng, đi đến nhà việc của bộ tộc để chuẩn bị cho nghi lễ thành thân
quan trọng này.
Vĩnh Hạ ngồi bên cạnh Dư Chấn Vũ, nàng hậm hực mà nhéo vào hông hắn, nhỏ giọng mắng:
"Chàng không hỏi ý ta?"
Dư Chấn Vũ vẫn giữ cái nụ cười nham nhỡ trên mặt, hắn thấp giọng giải thích với nàng:
"Nương tử... Nàng nghĩ nếu giờ chúng ta từ chối bọn họ sẽ để chúng ta an ổn
rời đi sao? Chúng ta đã phá hư lễ hội quan trọng của người ta đó." Đó là hắn nói như vậy, chứ thật ra hắn muốn thành thân một lần nữa với Vĩnh
Hạ, đại lễ thành thân của hai người đã bị hắn phá cho tanh bành, chỉ để
lại cho Vĩnh Hạ toàn những ký ức không vui vẻ, hôm nay hắn có cơ hội làm lại, phải nắm bắt thời điểm này mà thay đổi những ký ức xấu xí kia, để
nàng chỉ còn nhớ về đêm tâm hôn tốt đẹp của hai người.
"..." Vĩnh
Hạ nghe hắn giải thích cũng thấy hợp lý, đã phá của người ta rồi mà lại
vứt áo bỏ đi thì thật không phải phép, nàng không phải là loại người đó, đặc biệt là trước bài bị của Tổ Phụ, nàng càng không thể làm như vậy... Nếu không chắc chắn ban đêm Tổ phụ sẽ hiện hồn về rồi mắng nàng làm xấu hổ hoàng tộc Lưu Gia mất.
Đang mãi mê suy nghĩ thì Dư Chấn Vũ bên cạnh lại gác cằm lên vai nàng mà nhỏ giọng thì thầm vào tai:
"Nương tử... Nàng cứ xem như chúng ta đang kỉ niệm ngày cưới đi nha."
"Sau này ta hoà ly chàng rồi... Năm nào ta cũng sẽ mở tiệc làm kỉ niệm."
"..."
Dư Chấn Vũ bị á khẩu, nương tử hắn từ khi nào mà mồm mép vậy, hắn nói một câu là phải vặn hắn hai câu nàng mới vừa lòng.
Dư Chấn Vũ không chịu thua hắng giọng nói:
"Vậy nàng chờ xem có bỏ được ta không nha."
"Ta là công chúa mà... Ta sợ chàng chắc..." Vĩnh Hạ ngước mặt lên cao, vỗ vào ngực mình mà cao giọng lên tiếng.
Dư Chấn Vũ nhìn nàng ngang tàng như vậy thì cảm thấy đáng yêu muốn xĩu, nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười mà châm chọc nàng:
"Ừm... Còn ta là Trấn Quốc Đại tướng quân, vừa mới giành được chiến thắng
trước mấy chục vạn quân Đại Hạ, đem về cho Đại Yến mười mấy thành trì... Nàng nghĩ có ai dám đồng ý cho nàng bỏ ta không?"
"..." Vĩnh Hạ
chỉ còn biết im lặng đầu hàng. Giờ nàng mới hiểu vì sao phụ hoàng phải
ngày đêm đề phòng cái tên này mà... Vừa giỏi võ thuật, vừa giỏi võ
mồm... Sợ thật.