"Uống rượu chúc mừng sao, vì cái gì lại không mang đến trình báo cho ta
trước, công lao to lớn như thế này còn sợ ta không tổ chức tiệc rượu
mừng công cho hắn sao.” Hùng vương vặn lông mày tỏ ý không hài lòng.
Trước nay ngài đều hào sảng trong việc khen thưởng người dưới, chưa từng bạc đãi ai, vậy mà gã tướng trẻ này lại làm như thế, vũ khí mới chế tạo toàn quân đều biết, thân là vua 1 nước, ngài lại trở thành người biết
sau cùng. Đúng thật cảm thấy rất khó chịu.
Triệu tướng khẽ nhếch mắt lên dò xét thái độ của Hùng vương, thấy vương đã
dần trúng kế, bắt đầu không hài lòng với Cao Lỗ, y bèn bồi thêm: “Vương
chớ trách hắn, việc ăn mừng sớm trong quân như thế này cũng không phải
lần đầu tiên, các phát minh trước đây của Cao tướng cũng đều được chúng
tướng lĩnh ngợi khen và tổ chức tiệc rượu cho y như vậy. Chẳng qua lần
này là một phát minh đột phá, y mới vui quá mà uống say, nhất thời không thể vào triều bẩm tấu”.
“Nhiều lần tiệc rượu trước sao, thật to gan làm càn mà. Hắn thật không coi bản vương ra gì” Hùng vương tức giận đập bàn quát lên.
“Mong vương bớt giận, hắn còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí
ngạo” - Triệu tướng làm ra vẻ hốt hoảng, xin nói đỡ cho Cao Lỗ. Trong
bụng y đã sớm nở hoa nghĩ thầm, ‘hay lắm, chuyện phải theo chiều hướng
này mới đúng, mà lẽ ra vương phải tức giận như thế này từ lâu rồi chứ’.
“Hừ, khá lắm, tuổi trẻ, tài cao, không coi ai ra gì”. Hùng vương hừ 1 tiếng, ngài âm thầm quyết định sẽ tìm cách để chỉnh tên tướng trẻ cao ngạo
này. Nghĩ vậy ngài liền hỏi thêm Triệu tướng: “có vẻ trong quân rất coi
trọng Cao Lỗ phải không? ”.
"Thưa vương, không chỉ là coi trọng, với quân sĩ thì Cao tướng như 1 tín
ngưỡng vậy, ngài ấy giỏi mọi mặt, chế tạo áo giáp, chế tạo vũ khí, bày
mưu tính kế, lại còn am hiểu phong thủy, biết thiết kế từ bẫy rập cho
quân đến thiết kế nhà cửa cho gia quyến tướng lĩnh, nhiều người coi ngài ý như thần linh giáng trần vậy”. Triệu tướng trả lời, tưởng như khen
ngợi người tài nhưng thực tế mỗi câu mỗi chữ đều là đang gieo hạt giống
nghi kị lên Hùng vương, chỉ qua 1 tuần trà mà hạt giống ấy đã phát triển thành cây, bén rễ cắm sâu vào trong lòng vua Hùng.
Tới lúc này, vua không chỉ muốn chỉnh hắn, mà ngài còn thực sự muốn đẩy hắn ra khỏi quân doanh, rút lại toàn bộ quyền lực trong tay hắn. “Dục tốc
bất đạt, việc này phải làm từ từ, không được nóng vội tránh làm tổn hại
sĩ khí”. Nghĩ vậy ngài hạ lệnh cho thị vệ âm thầm điều tra thêm về Cao
Lỗ, trăm ngờ vạn phòng, ngài lại không ngờ được tên thị vệ ấy vốn đã
ngầm cấu kết với Triệu tướng, tin tức hắn đưa về vẽ nên hoàn chỉnh 1 vị
tướng gian xảo, 1 kẻ khôn ngoan biết cách mua chuộc lòng người, mị hoặc
quân sĩ, mưu mô chiếm quyền, khiến Hùng vương nổi giận, nhà vua âm thầm
hạ lệnh sắp đặt bẫy rập đổ tội danh lên người Đô Lỗ.
"Chú ý làm cho kín, không được giết người, kẻ này suy cho cùng vẫn là người
tài, còn có lúc cần dùng đến”. Hùng vương căn dặn đám tướng thân cận.
“ Tuân lệnh” đám người chắp tay, cúi đầu khẽ đáp, rồi lặng lẽ rút lui khỏi tẩm cung.
1 thời gian sau, vua tổ chức 1 buổi đi săn lớn. Trong buổi săn, 1 nhóm
quân tuân theo lệnh vua, tìm cách chia rẽ các tướng lĩnh tham gia săn
bắn, khi thời cơ tới, chúng thả thú hoang ra rồi xua chúng theo 1 hướng, thu hút Cao Lỗ đuổi theo, nhắm chuẩn thời cơ khi Cao Lỗ giương cung
nhắm bắn 1 con hươu gần đó, 1 vị tướng lén nấp gần đó liền vận lực làm
như vô tình xông thẳng qua hướng mũi tên lao tới, mũi tên cắm phập vào
ngực vị tướng kia, cách tim chừng 1 tấc, hắn hét lên rồi ngã xuống. Đúng lúc này đám người đc sai đi hành động, chịu trách nhiệm dẫn dụ các
tướng quân đến lân cận nhận được tín hiệu, đồng loạt lao về nơi phát ra
âm thanh, trông thấy cảnh tượng Đô Lỗ nâng đầu vị tướng lên, hoảng hồn
lay gọi. Bọn họ liền cấp tốc sơ cứu đưa người về chữa trị, đồng thời bắt lấy Đô Lỗ áp giải về điều tra.
Quỳ trước Hùng vương, Đô Lỗ thanh minh: “thưa vương, thần quả thực không cố ý, lúc đó, thần đang mải mê nhắm bắn 1 con hươu, khi tên rời khỏi cung, thần mới nhận ra Hàn tướng không biết từ đâu đang chạy tới, khi đó thực đã muộn rồi, mong vương minh xét.”
Vua Hùng vẻ trầm ngâm, “lời ngươi nói có ai làm chứng”.
“Bẩm, lúc đó vì đuổi theo con hươu này mà thần vô tình bỏ xa mọi người, có lẽ không ai thấy được ạ”. Đô Lỗ khẽ cúi đầu thưa.
“Thần thấy, Cao tướng rất có thể có ý định mưu sát Hàn tướng, 2 vị này trong
quân doanh đã va chạm mấy lần, sớm đã mâu thuẫn đến đỉnh điểm, vương có
thể cho gọi chúng thuộc hạ để tra rõ” 1 vị tướng đi lên bẩm tấu.