“Đã biết, cho ngươi lui”. Vua Trần Thái Tông khẽ phất tay ra hiệu cho tên
lính. Hắn đi lùi về sau vài bước rồi xoay người bước ra khỏi trướng.
Doanh trướng của vua Trần Thái Tông được dựng lên đơn sơ phía trung tâm, nhìn không khác các lều của tướng lĩnh xung quanh, bên ngoài chỉ có 2 lính
canh, phía trong trướng đặt 1 chiếc án nhỏ cùng 1 chiếc nệm để vua duyệt tấu chương, bên cạnh phía tay phải là chõng tre có trải thêm 1 lớp đệm
để ngài nằm nghỉ. Ngay đầu giường treo 1 bộ mũ áo giáp màu vàng đậm. Hầu bên cạnh vua là viên thái giám trung tuổi, tên Nguyễn Ly, y theo ngài
từ khi vua mới đăng cơ cho đến nay. Sau khi nghe tin cấp báo, nhà vua
nhìn Nguyễn Ly rồi ra lệnh: “cho triệu tập các tướng đến đây đi.”
Chừng 5 phút sau, các tướng lĩnh lục tục kéo đến, dẫn đầu là Thái sư Trần Thủ Độ, thái tử Trần Hoảng, Trần Quốc Tuấn, Lê Tần... Chờ các tướng lĩnh
đến đông đủ, vua Trần Thái Tông bắt đầu cuộc họp khẩn: “các tướng, chúng ta vừa nhận được tin quân Nguyên Mông khoảng 3 vạn 5 nghìn quân đã tiến xuống, theo trẫm dự tính, tầm 4 ngày quân Nguyên Mông có thể tiếp cận
Bạch Hạc, ta gọi các tướng đến để xác nhận lại phương án đánh chặn và
rút quân 1 lần nữa.”
Thái sư
Trần Thủ Độ nói: “ thưa hoàng thượng, tại các vị trí ven sông, và đường
bộ dọc bờ sông Chảy đều có quân ta mai phục, đào hố cắm chông phía trong núi, đường đi làm bẫy để dụ địch. Hiện tại các nhóm quân nhỏ có lẽ đã
bắt đầu theo kế hoạch tác chiến, trước hết, mạn bắc sẽ bắn tên diệt địch trên thuyền gây sự chú ý để chúng cử quân lên bờ truy kích, sau đó quân ta sẽ dụ chúng đến khu vực đặt bẫy nhằm tiêu diệt quân địch.
Phía mạn nam cũng sẽ đột kích làm tương tự với kị binh Mông Cổ, thủ lĩnh các tộc thiểu số là Hà Bổng, Hà Đặc rất am hiểu thiết trí trong rừng nên dù tính nguy hiểm cao hơn diệt thủy quân nhưng binh sĩ dưới tay Hà Bổng
hoàn toàn có thể ứng phó được. Nếu thần tính toán không lầm, thì việc
này hoàn toàn có thể làm chậm lại hành trình của quân Mông Nguyên tối
thiểu 1 ngày, việc tiêu diệt quân địch có thể sẽ không đáng kể nhưng
chắc chắn khiến chúng bị nhiễu loạn lòng quân và buộc gia tăng cảnh
giác, phòng bị đêm ngày khiến tinh thần sa sút, sức chiến đấu sẽ giảm.”
Tướng Trần Quốc Tuấn cũng lên tiếng: “Muôn tâu thánh thượng, quân ta đã tập
tại Bạch Hạc số lượng 2 vạn 3 ngàn binh sĩ. Các vị trí đội cung nỏ, đội
bắn đá, bắn cầu lửa là đội tiên phong đều được sắp xếp ổn thỏa.”
Kế đến là thái tử Trần Hoảng bẩm tấu: “tâu phụ hoàng, đội quân lớp số 2
chịu trách nhiệm đánh giáp lá cà, hộ trợ phòng ngự cũng đã sẵn sàng.”
“Tốt!”. Vua Trần Thái Tông gật đầu nói: “theo như kế hoạch trước chờ thuyền
giặc đến đội bắn đá cầu lửa và cung nỏ sẽ đánh tiên phong diệt địch ngay trên sông, khi chúng vào bờ, đội 2 do ta và Lê Tần, Trần Hoảng chỉ huy
sẽ đánh giáp lá cà, sau đó thuận thế mà rút về hướng Phù Lỗ, các đội
cung tiễn sẽ chịu trách nhiệm yểm hộ, đừng để xảy ra sơ sót”.
"Đã rõ”. Các tướng chắp tay cùng tâu.
“Các khanh lui đi”. Vua Trần Thái Tông ra lệnh.
Từ khi Trần Quốc Tuấn tiên đoán ngày binh động, ngài cùng vua Trần Thái
Tông, thái sư Trần Thủ Độ, thái tử Trần Hoảng, tướng Lê Tần đã họp bàn
thống nhất bí mật cho các nhóm quân nhỏ đóng giữ ngay sát biên giới, khi quân địch tiến đến, các nhóm này sẽ phụ trách quấy nhiễu chúng cả ngày
lẫn đêm, đột kích bất ngờ và rút đi nhanh gọn khiến quân Nguyên Mông lúc nào cũng căng lên trong tình trạng phòng bị.
[Vùng sông giáp biên giới Đại Việt và Đại Lí]
Trời nhập nhoạng tối, bên bờ sông mạn bắc các nhóm lính đầu tiên đã sớm vào
vị trí, có quân nấp trong bụi cây, nấp ở rìa sông, sườn núi, leo lên
ngọn cây cao cao. Tất cả đều mang theo chủy thủ và cung nỏ. Nhận tín
hiệu thống nhất tấn công, tất cả đồng loạt bắn tên về phía thuyền quân
Mông Nguyên và quân Đại Lí - giờ đã trở thành 1 phần của đế chế Mông Cổ.
Moi tin tình báo, song thay
vì bắt được người, các nhóm quân cử đi đổ bộ lên trên bờ sông lại rơi
vào tập kích chết thảm nên sau đó thay vì cho quân đuổi theo truy sát
lính tập kích của Đại Việt, quân Nguyên Mông lại cố thủ trên thuyền, chỉ cho quân bắn tên để phản công, chúng sợ cho lính rời đi sẽ lọt vào bẫy
chông, bẫy lưới đã làm sẵn hay mưa tên từ nỏ cài tự động của Đại Việt
lần nữa.
Hành trình 5 ngày đi
thuyền vào đến Bạch Hạc thật không dễ dàng cho quân Mông Cổ, binh sĩ lúc nào cũng trong tình trạng áp lực cao, sơ sẩy 1 chút là bị mũi tên của
binh lính Đại Việt bắn chết ngay trên thuyền, có động tĩnh, chúng lại
vội vã giương cung nhắm bắn lên cây cao, bắn vào bụi cỏ khắp nơi, do
quân Đại Việt dùng thuật ngụy trang ẩn thân rất tốt nên quân Nguyên Mông chỉ biết lắp tên bắn đại, rồi chẳng biết cầu lửa từ đâu bắn đến khiến
chúng lại vội vã nhốn nháo dập lửa. Cứ mỗi đoạn đường lại có 1 vài trận
tập kích, sau khi thuyền đi qua đoạn nào, quân Đại Việt lại cử người ở
lại thu hoạch được rất nhiều mũi tên do quân Mông Cổ bắn lên trên bờ đem về làm dự trữ.