Cố Mặc khi thấy Y Ninh chỉ nói hai người là bạn anh cảm thấy không vui .
Cố Mặc không nói gì mặt anh lộ rõ không mấy thoải mái, Y Ninh nhanh
nhẹn xin phép mọi người cho mình gặp Cố Mặc nói chuyện một lúc.
Cố Đình vui vẻ đồng ý, chiếc xe đi xa dần. Y Ninh liền thay đổi sắc mặt
một trăm tám mươi độ , cô vui vẻ quay lại ôm chặt lấy Cố Mặc
- Anh biết em nhớ anh lắm không hả ?
Nhưng Cố Mặc lại chẳng phản ứng gì, Y Ninh ngước mắt lên nhìn anh . Cố Mặc
mặt không cảm xúc, cảm giác đang hờn dỗi không thèm để ý đến cô
Y Ninh liền bày trò làm nũng cho anh vui nhưng Cố Mặc vẫn vậy không thèm quan tâm đến cô. Y Ninh mất bình tĩnh cũng dỗi theo cô ngồi bệt ra
đường quay vào một góc. Cố Mặc liền chạy lại an ủi
- Em làm gì vậy hả ? đường bẩn lắm đấy mau đứng lên đi. (thấy Y Ninh
không phản ứng lại Cố Mặc đành chịu thua ). Anh xin lỗi từ nay không
như thế nữa.
- Anh đó tự dưng làm lơ em , anh biết lỗi thì phải sửa. Em làm gì mà anh bơ em vậy nói đi
- Chẳng phải tại em sao cô bạn thân của anh. Bạn thân chúng ta là bạn khi nào chứ.
Y Ninh nghe vậy chỉ biết bật cười, cô không ngờ bình thường anh không
quan tâm mấy chuyện linh tinh mà giờ lại để ý từng lời mà cô nói
- Ò, vậy là em sai trước em xin lỗi anh. Nhưng anh lần sau có việc gì thì phải nói cho em biết anh cứ im lặng sao mà em biết được. Hơn nữa ba mẹ
anh còn chưa biết gì về em cả, em muốn để lại ấn tượng với mọi người
trước rồi công khai sau. Với lại gia đình anh đang gặp chuyện gia đình
anh cần anh lúc này nếu nói cho họ biết cũng không tiện lắm có đúng
không ?
Cố Mặc bỗng ôm trầm
lấy Y Ninh, anh luôn thấy cô rất trẻ con nhưng khi có bất cứ việc gì cô
luôn suy nghĩ thấu đáo. Anh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai Y Ninh : cảm ơn em
Y Ninh mỉm cười hạnh phúc, cô chợt nhớ ra lấy hộp quà đưa cho anh
- Đây là quà quê, mẹ em và ba
trở về rồi mang theo rất nhiều quà trong đó có cả phần anh. Mẹ em định
đưa tận tay cho anh nhưng anh đã về rồi nên đêm hôm em phải đi đưa cho
anh nè.
Cố Mặc xoa đầu Y Ninh nói
- Em vất vả rồi, cho anh gửi lời cảm ơn đến mẹ em nhé !
Cố Mặc định đưa Y Ninh tới nhà hàng mời cô một bữa thật ngon nhưng Y Ninh từ chối cô không thích những nơi như vậy. Y Ninh rủ anh đi thưởng thức
ẩm thực tinh hoa đường phố họ cùng nhau ăn kem, ăn các loại xiên nướng
vỉa hè. Cố Mặc không thể tin sẽ có ngày mình lại ra những chỗ như này
ăn uống mà lại đi cùng với người mình yêu.
Ăn uống no say hai người ngồi nghỉ ở công viên ngắm bầu trời đầy sao lấp
lánh. Y Ninh nghịch ngợm còn rủ anh chơi cầu trượt , chơi đu quay cả
hai như những đứa trẻ con đang đùa nghịch. Mệt rồi lại tựa vào nhau nghỉ ngơi Cố Mặc nắm lấy tay Y Ninh
- Cảm ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Mang đến những niềm
vui mang đến những sắc màu trong cuộc sống nhạt nhẽo vô vị của anh
Hai người nhìn nhau say đắm khi họ sát lại gần nhau hơn định trao nhau nụ
hôn nồng cháy. Bỗng điện thoại của Y Ninh reo lên khiến cả hai giật
mình lùi lại. Y Ninh mở điện thoại ra xem thì ra là Lộc Ân gọi nói cô
mau về nhà vì đã muộn, ba mẹ ở nhà rất lo lắng. Cố Mặc quay sang một
góc lẩm bẩm
- Người anh em Lộc Ân yêu dấu này có nên chuyển tên thành kẻ chuyên phá đám không đồ kì đà cản mũi
Sau đó Cố Mặc bắt xe trở Y Ninh về nhà trước khi Y Ninh lên xe khi cô đang không để ý anh tranh thủ hôn lên má cô . Y Ninh sững sờ mặt cô đỏ ửng
lên Cố Mặc còn nhéo má cô nói
- Là lúc nãy em nợ anh mà. Thôi về nhà cản thận nha.