Triệu Chi Lan được bác sĩ chẩn đoán có thai là vào hai tháng sau. Tất nhiên
lần này là thật chứ không phải là do tác dụng phụ của thuốc hay gì cả.
Cậu còn nhìn thấy ảnh siêu âm nữa cơ.
Thật ra điều này Triệu Chi
Lan đã hoàn toàn tính tới. Dù sao với tần suất làm tình của Nguỵ Lãnh
Vân và cậu cùng với sự mạnh mẽ của một Alpha trội thì điều này không
thể tránh khỏi. Cho dù mỗi khi tắm, Triệu Chi Lan cố gắng moi hết đống
tinh hoa hắn bắn vào trong người cậu thì cũng vô ích.
Triệu Chi
Lan nằm im trên giường nhìn vào màn hình siêu âm. Theo đầu dò của bác
sĩ, cậu lặng lẽ ngắm nhìn cái chấm đen thui trên màn hình. Cậu không rõ
đứa con đó có hình dạng như thế nào. Tất cả chỉ là một chấm tròn tròn.
Bất quá chỉ với nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tim cậu đập rộn ràng không
yên rồi.
Bác sĩ bảo cậu có thai được một tháng rồi.
Nguỵ
Lãnh Vân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cậu, thơm nhẹ lên đó. Hắn nhìn
cậu bằng sự dịu dàng khôn tả, dù cho trong mắt cậu gần như là sự vô hồn
trống rỗng.
“Chúng ta có con rồi. Mày có vui không?”
Nguỵ
Lãnh Vân chỉ hỏi chứ không cần câu trả lời. Câu trả lời và sự tự nguyện
của cậu không quá quan trọng với hắn. Hắn vui mừng vì có con là thật. Nụ cười không cách nào che dấu trên khoé môi.
Nguỵ Lãnh Vân hôn lên chiếc nhẫn trên tay cậu. Nụ hôn tràn đầy ấm áp và tình cảm. Hắn chất chứa vạn tâm tư vào chiếc hôn này.
Bác sĩ thở dài.
Nếu ông không biết chuyện của chủ nhân căn biệt thự này, có lẽ ông đã tin
tưởng rằng đây là một mối tình đẹp đơm hoa kết trái rồi đó.
Nhưng
suy cho cùng, Beta đáng thương kia cũng là bị bắt ép mang thai. Và xuất
phát từ tấm lòng yêu thương và bao dung của cậu, cậu không thể từ chối
đứa con này được, và cậu phải chấp nhận cả kẻ đã bắt ép mình.
Thế giới này vốn dĩ không công bằng. Đối với người quá lương thiện như Triệu Chi Lan thì càng dễ bị thao túng hơn.
...****************...
Việc mang thai đối với một Beta nam chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Triệu Chi Lan rơi vào trạng thái nôn nghén điên cuồng còn hơn là lần trước
dùng thuốc. Cậu không thể ăn thứ gì, thậm chí chỉ ngửi mùi thức ăn thôi
cũng khiến cậu nôn thốc nôn tháo. Nhưng đứa bé cần dinh dưỡng, Triệu Chi Lan vì thương con cho nên đành cố hết sức nhẫn nhịn mà ăn vào.
Nguỵ Lãnh Vân gần như đem hết công việc về nhà để có thể chăm sóc người mình mọi lúc mọi nơi. Hắn tự tay đút cậu ăn, tự tay chăm sóc tắm rửa cho cậu hàng ngày.
“Mày muốn nôn thì nôn đi, đừng nhịn. Nôn xong rồi chúng ta lại ăn tiếp.”
Nguỵ Lãnh Vân vỗ vỗ lưng cho Triệu Chi Lan nôn ra một mớ. Cơ thể cậu một
tháng nay trở nên gầy gò đáng thương, duy chỉ có chiếc bụng là hơi có xu hướng nhô lên một chút. Nhưng điều đó càng làm đối lập với thân hình
trơ xương của cậu.
Chuyện Triệu Chi Lan mang thai cũng tới tai của nhà họ Nguỵ. Cậu đang mang trong mình thế hệ tiếp theo của Nguỵ gia cho nên không ai dám làm phiền. Ngay cả mẹ Nguỵ Lãnh Vân cũng bị cảnh cáo
không được đến làm phiền cậu.
Nhưng Triệu Chi Lan không quan tâm
lắm tới Nguỵ Lãnh Vân hay người nhà của hắn có thái độ như thế nào. Điều cậu quan tâm nhất hiện nay là sinh mệnh đang ngày ngày lớn lên ở trong
bụng cậu.
Dù cậu có hận thù Nguỵ Lãnh Vân tới mức nào thì cậu
cũng không thể không yêu thương đứa nhỏ này. Tâm hồn cậu bị dằn xé thành nhiều mảnh, nhưng cậu không thể bỏ mặc con.
Có lẽ vì được bác sĩ cảnh cáo cho nên Nguỵ Lãnh Vân đối với Triệu Chi Lan giảm bớt áp lực. Tuy không cho cậu rời khỏi nhưng cũng đã cho
phép cậu ra khỏi căn phòng và đi dạo trong khuôn viên của biệt thự. Mặc
cho vệ sĩ kè kè đi theo nhưng đối với Triệu Chi Lan như thế là đủ thoả
mãn rồi.
Dạo này sở thích lớn nhất của Triệu Chi Lan là ngồi trên
chiếc ghế mềm dài, nằm giữa một biển hoa đủ màu sắc, tận hưởng rất nhiều hương thơm từ nhẹ nhàng đến nồng nàn thơm ngát.
Mùa này thật
trùng hợp có nhiều hoa. Nguỵ Lãnh Vân cũng thật cất công cho thợ đem rất nhiều loại hoa quý hiếm mà Triệu Chi Lan thích đem về trồng.
Trên người Triệu Chi Lan bây giờ đắp một chiếc thảm lông mềm mại. Cậu vốn
định đọc sách thai giáo cho con nhưng không nhịn được thiu thiu ngủ.
Thông thường vệ sĩ và người hầu rất sợ để Triệu Chi Lan ngủ ngoài vườn,
cậu rất dễ bị cảm. Nhưng vì Beta đang mang thai, cậu trở nên cáu gắt cực kì.
Đôi lúc, không có việc gì cũng làm cậu cáu gắt đến mức mặt mũi nhăn nhó, mặt mũi nhăn nhó.
Còn nhớ lần đó vì có người giúp việc cưỡng chế cậu đi vào trong vì ngoài
trời có gió lớn, Triệu Chi Lan đã bực tức đến mức giẫm nát tất cả hoa
hồng làm gai đâm vào chân, chảy máu và nhiễm trùng. Khung cảnh lúc đó
kinh khủng như thế nào vì cơn giận của Nguỵ Lãnh Vân mọi người đều nhớ
kĩ.
Vệ sĩ thông báo trong bộ đàm cho chủ nhân nghe. Trong biệt thự cũng chỉ có Nguỵ Lãnh Vân là đủ sức và đủ kiên nhẫn để thỉnh vị tổ tông này vào thôi.
Lúc Nguỵ Lãnh Vân tiến vào trong vườn, Triệu Chi
Lan đã hoàn toàn ngủ rẩy ngon. Cậu ăn mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, cái
bụng mang thai bốn tháng hơi nhô lên, phập phồng theo từng nhịp thở.
Từ ngày có thai, Triệu Chi Lan trở nên mềm mại dịu dàng hơn rất nhiều. Có
lẽ vì nể mặt đứa con nên trước mặt hắn cậu cũng không chửi mắng nữa. Sự
thoả hiệp và chấp thuận này, Nguỵ Lãnh Vân hiểu rõ là vì Triệu Chi Lan
lo cho con cái mình.
Nếu không có con, có lẽ chỉ cần Nguỵ Lãnh Vân xuất hiện trước mặt, Triệu Chi Lan sẽ chửi đến khi chán chê thì thôi.
Suy nghĩ đến đây khiến Nguỵ Lãnh Vân có đôi chút ghen tị. Hắn biết khi bản
thân đồng ý giam cầm Triệu Chi Lan bằng đứa con trong bụng, điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ không thể hoàn toàn chiếm hữu Triệu Chi Lan toàn
phần nữa.
Nhưng cân nhắc thiệt hơn, Nguỵ Lãnh Vân vẫn quyết định
giữ đứa con này lại. Hắn biết mình ích kỉ và độc ác khi muốn một đứa trẻ ra đời mà không phải xuất phát từ tình yêu thương, nhưng hắn sẽ học
cách yêu thương con từ từ.
Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ ấy có tính cách và gương mặt của Triệu Chi Lan đã làm hắn vui mừng.
Sau khi bế Triệu Chi Lan về giường, Nguỵ Lãnh Vân nhẹ nhàng thả ít
pheromones ra bao quanh căn phòng. Beta không thể ngửi thấy mùi
pheromones nhưng khi mang thai, thân thể nhạy cảm cộng với đứa con trong bụng làm cơ thể của họ trở nên ỉ lại vào Alpha của mình bao giờ hết.
Khi pheromones hoa anh túc tràn ngập căn phòng, Triệu Chi Lan giãn nhẹ thân thể ra theo bản năng. Cả khuôn mặt trở nên cực kì thư giãn dễ chịu.
Thân thể uốn éo chui vào lòng Alpha của mình.
Hiếm khi Triệu Chi
Lan chủ động như thế làm Nguỵ Lãnh Vân có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn
khẽ cười thật nhẹ, đưa tay vuốt mái tóc phồng của người kia. Từng ngọn
tóc cũng như chủ nhân nó mềm mại như tơ chọt vào lòng bàn tay khiến tâm
trạng Nguỵ Lãnh Vân có chút ngứa ngáy.
Trong căn phòng ngập tràn âm thanh hạnh phúc, Nguỵ Lãnh Vân cúi người xuống chạm môi người mình yêu.
Quá khứ của họ tươi đẹp. Nhưng cách thức bắt đầu mối quan hệ lại có chút đau đớn.
Nhưng mà bây giờ có thể cứu vãn mối quan hệ này mà đúng không?!