Để Tiết Đình Đình thay quần áo đàng hoàng ra xong thì cô đã đưa cô ấy ra
khỏi quán bar về nhà của mình. Trên đường về nhà, hai người ngồi trên
taxi không ai nói với nhau câu nào....
Đến khi về đến nhà, Tiết
Đình Đình cũng chỉ lẽo đẽo theo sau Khúc Tương trong lặng thinh. Khúc
Tương thì vẫn im tịt chờ đợi lời giải thích từ Tiết Đình Đình.
Trong bầu không gian tĩnh mịch của màn đêm, gió lạnh bên ngoài thổi vi vu vi
vu. Ở phòng khách, hai con người ngồi đối diện nhau, mắt đối mắt. Khúc
Tương hiểu rằng Tiết Đình Đình đang cần thời gian để suy nghĩ, cô không
thể ép buộc Tiết Đình Đình phải nói bất cứ thứ gì mà cô ấy không muốn.
Vì thế nên, chỉ cần kiên nhẫn ngồi đó im lặng, đợi cô ấy nói ra mà thôi.
Tiết Đình Đình ngồi đó cũng im thin thít, những ngón tay của cô cấu vào nhau như thể đang cố kìm nén một cơn bão đang sục sôi trong lòng. Cô nhìn
Khúc Tương với ánh mắt phức tạp, vừa lo lắng, vừa hối hận, vừa bối rối.
Vấn đề tiên quyết ở đây là cô không biết bắt đầu từ đâu để kể với Khúc
Tương tình trạng của mình hiện giờ. Tâm can Tiết Đình Đình luôn trong
tâm thế đấu tranh trong sự khó xử vô vàn, cô tự hỏi rằng nếu kể ra tất
thảy, Khúc Tương có nghĩ rằng cô đang vòi vĩnh tiền bạc của cô ấy hay
không. Nhưng nếu không nói ra thì cô làm sao có thể vượt qua tình cảnh
hiện tại. Thật khó khăn để lựa chọn.
Cuối cùng, Tiết Đình Đình vẫn lựa chọn nói ra hoàn cảnh hiện tại của mình. Cô sụt sùi, tay run run và giọng cũng run run nói:" Ngay ngày mà tớ gọi điện cho cậu lần cuối cùng ở căn biệt thự đó. Lúc về nhà, tớ mới hay tin là bố đã nhập viện. Chi
phí chữa trị thì rất lớn...hức hức...bác sĩ nói nếu trong vòng một tháng không gom đủ hai trăm năm mươi nghìn tệ làm phẫu thuật thì ba tớ
sẽ...sẽ...hức.hức".
" Nhưng cậu thì cũng biết rồi đó, nhà tớ chỉ
làm kinh doanh nhỏ không giàu có gì. Chi phí chữa trị quá đắt, mẹ tớ
phải vơ vét hết tất cả bao gồm cả tiền để dành cho tớ và em tớ đi học.
Vì thế nên, tớ mới phải...bất đắc dĩ làm ở quán bar...hức hức...".
Khi nghe xong, Khúc Tương thập phần bất ngờ, cô không thể ngờ rằng Tiết
Đình Đình đã gặp một biến cố lớn như vậy mà cô không hề hay biết. Không
tránh khỏi đau lòng, cô khẽ khàng đi tới bên cạnh, một tay cầm lấy tay
Tiết Đình Đình, một tay vỗ vai an ủi, cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng:"
Đình Đình, đừng khóc nữa, cậu cứ yên tâm. Tớ sẽ giúp cậu ".
Nghe
tới đây, Tiết Đình Đình cảm động vô vàn. Ngẩng đầu lên nhìn Khúc Tương
đầy cảm kích .Nhưng cô cũng có chút khó xử, ngập ngừng nói:" Tớ...tớ cảm ơn cậu. Nhưng mà tớ sẽ tự lo liệu...cậu có lòng như vậy là tớ vui rồi
", vừa dứt câu, cô khẽ nở một nụ cười nhẹ nhưng có chút gượng gạo.
Khúc Tương thấy vậy thì im lặng không nói gì. Cô biết rằng Tiết Đình Đình là một cô gái có lòng tự trọng cao, nên sẽ cảm thấy khó xử và ngại ngùng.
Khúc Tương ngay sau đó liền đứng phắt lên đi vào phòng một một lúc.
Không lâu sau, cô trở ra với chiếc thẻ ngân hàng trên tay. Cô cầm lấy
đặt vào lòng bàn tay của Tiết Đình Đình và điềm tĩnh nói:" Trong đây có
năm mươi nghìn tệ, cậu cầm trước. Phần còn lại tớ sẽ nghĩ cách ".
Trước sự tốt bụng và nhiệt tình của Khúc Tương như vậy, Tiết Đình Đình không khỏi cảm động đến nỗi nước mắt lã chã rơi xuống, cô ôm chầm
lấy Khúc Tương mếu máo:" Cảm ơn cậu...cảm ơn cậu đã giúp tớ. Tớ sẽ không bao giờ quên ơn này của cậu. Sau này tớ nhất định sẽ trả lại món nợ ân
tình này cho cậu...hức hức ".
Khúc Tương nghe thấy thế thì khẽ thở dài, cô đặt tay vỗ nhẹ lưng Tiết Đình Đình trấn an:" Nợ nần gì chứ ".
Ngày sau đó, cô rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ:* Số tiền còn lại
đào đâu ra đây. Mới hai tuần trước ba mẹ mới gửi cho mình mười mười
nghìn tệ. Nếu bây giờ mà xin thêm một số tiền lớn, mình cũng không biết
phải nói như nào cho logic ".
Cuối cùng, Khúc Tương quyết định sẽ
tự mình xoay sở. Cô sẽ tìm một vài công việc làm thêm để kiếm thêm tiền. Cô cũng sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền từ những khoản chi tiêu hàng ngày.
Một hôm, Khúc Tương đi ngang qua công viên thì nhìn thấy một tấm áp phích
tuyển dụng nhân viên bán hàng cho một cửa hàng quần áo. Cô quyết định
nộp hồ sơ ứng tuyển.
Rất nhanh sau đó Khúc Tương cũng được nhận
vào với mức lương ba nghìn tệ một tháng. Tuy mức lương không cao, nhưng
thời gian gấp rút thì chỉ đành làm tạm như vậy thôi, được bấy nhiêu hay
bấy nhiêu.
Thế là, mấy ngày sau đó, ngoài thời gian học ra thì cô
sẽ tới của hàng quần áo để làm. Ngoài ra, Khúc Tương còn tranh thủ làm
phục vụ quán nhậu tại khu phố gần đó tới tối muộn với mức lương hai
nghìn tệ một tháng.
Nhưng Khúc Tương biết rằng với tốc độ kiếm
tiền như thế này, cô sẽ không thể gom đủ một trăm năm mươi nghìn tệ còn
lại. Khúc Tương cho rằng bản thân phải nhanh nhất có thể kiếm công việc
khác với mức lương béo bở hơn. Nhưng công việc nào bây giờ.