Buổi chiều tối, Hạ Tịch tỉnh dậy, căn phòng đã tối om chỉ len lỏi
chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Cô vươn người đứng dậy, mở cửa và
chậm rãi đi lại quanh đó. Tất cả các phòng nhân sự khác đều đã tắt đèn
im ắng, duy chỉ có phòng họp là vẫn còn những tiếng tranh luận.
Phát hiện có bóng người sau cửa, Phó Dư Ngôn cho dừng cuộc họp đến ngày mai
tiếp tục. Giọng điệu oai hùng cất lên yêu cầu nhân viên của mình cần có
bản kế hoạch hoàn chỉnh vào ngày mai khiến mọi người đều căng thẳng dọn
đồ bước ra ngoài.
Hạ Tịch thấy thế thì bất ngờ chột dạ, cố gắng
bước nhanh về chỗ cũ, nhắm mắt chờ đợi, mong chờ có thể nghe được tin
tức gì đó hữu ích. Đúng như cô đoán, một lúc sau, tiếng giày lộp cộp đi
vào, đèn cũng được bật sáng. Sau đó còn là tiếng giày cao gót nhẹ nhàng
theo sau...
Phó Dư Ngôn ngồi vào ghế, tiếp tục công việc còn dang
dở, Nhạn Phiến thì đứng một bên muốn thông báo một việc quan trọng. Cô
ta nhận lệnh báo cáo nhưnh ánh mắt vẫn dè chừng nhìn người phụ nữ đang
ngủ thoải mái trên ghế dài. Hắn dần mất kiên nhẫn:
- "Rốt cuộc có chuyện gì? Cô mau nói rồi tan ca đi."
Nhạn Phiến hít một hơi sau đó nói nhanh vấn đề đang gặp phải:
- "Thưa chủ tịch, sau khi phân tích về những lợi nhuận ta nhận được khi
hợp tác quảng bá cùng các công ty nước ngoài, chúng tôi nhận thấy nếu
Phó Thị chúng ta hợp tác với công ty M&J - Một chi nhánh con của tập đoàn liên hiệp hoàng gia thì đây sẽ là bước tiến bộ vượt bậc, mang về
doanh thu khủng cho chúng ta sau này."
Việc này đã khiến cho Phó Dư Ngôn khẫng lại. Quả thật đây là một mối làm ăn không cần lo về lỗ vốn:
- "Vậy hãy mau chóng hành động, đừng để các doanh nghiệp cạnh tranh biết
được. Nếu có thể liên lạc với trụ sở chính của chi nhánh thì càng tốt."
- "Kế hoạch là vậy nhưng chính đây mới chính là vấn đề đáng quan ngại,
bởi dù là một chi nhánh con nhưng công ty này lại rất phát triển và đạt
được nhiều thành tựu trong thời gian qua. Bởi vậy họ cũng lựa chọn đối
tác không chỉ xứng tầm mà còn cần phải vượt trội và giữ những phẩm giá
cao đẹp.
Chúng tôi còn tìm hiểu được, người đang phụ trách tập
đoàn tổng là đại hoàng tử của hoàng gia Kaldih hay còn là Mặc Khiếu Đình xuất hiện làm mưa làm gió sáu tháng trước. Người đang điều hành M&J là trợ lý cũ của anh ta luôn được trọng dụng. Chúng tôi vẫn đang khônb
ngừng tìm kiếm thêm thông tin để có cách liên lạc."
- "Được rồi,
tôi sẽ nhờ mối quan hệ xung quanh để đưa cho các cô cách liên lạc chính
xác. Có thể bắt đầu chuẩn bị tài liệu và kế hoạch cho lần hợp tác này
rồi."
- "Vâng, tôi sẽ làm tốt nó." - Nhạn Phiến cúi người định rời đi thì chưa dứt câu, một âm thanh "ùng ục" đã phát ra từ bụng Hạ Tịch.
Cô ta nghĩ rằng cô cố ý nên đã cau mày trừng mắt nhìn cô rồi cầm theo
tài liệu bước ra.
Hạ Tịch thấy không giấu được nữa thì liền ngồi
dậy, cũng lại vừa đúng lúc Tống Hạo cầm một túi lớn dồ ăn nhanh quay về. Cô bất ngờ tròn xoe mắt nhìn hắn, trợ lý Tống vừa xếp đồ vừa nói:
- "Đây là đồ chủ tịch đã bảo tôi chạy đi mua sau cuộc họp, không biết có hợp khẩu vị phu nhân không."
Hạ Tịch cầm đôi đũa lên rồi không suy nghĩ gì nhiều: " Tôi ăn gì cũng được, vất vả cho cậu rồi!"
- "Không có gì, người cứ ăn ngon miệng."
Rồi cô không ngần
ngại mà nhanh chóng gắp đồ ăn lấp đầy dạ dày. Một lúc sau thì nhớ đến
người đang làm việc trên kia nên hỏi lớn:
- "Phó Dư Ngôn, anh ăn không?"
Hắn liếc cô một cái rồi lắc đầu, giây sau lại đột nhiên dừng hẳn việc đánh
máy nhìn kỹ người phụ nữ đang ăn trước mặt mình: "Khi nãy cô chạy mà
quên luôn cái chân mình rồi sao? Hay muốn tàn phế?"
Hạ Tịch nghe
vậy nhìn xuống vết thương đang băng bó. Hầu như tất cả chúng đều có hiện tượng rỉ máu, băng đã quấn cũng lỏng hơn nhiều. Cô không lo lắng:
- "Làm gì đến nỗi chứ! Cái này không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại."
Hắn lập tức phản bác: "Vết thương ngoài da của cô cũng "nhẹ" thật! Phải đến lúc nằm ra đường rồi mới là chuyện lớn với cô."
Hạ Tịch không thèm đôi co với cái người cọc cằn khó chịu này, tiếp tục
việc ăn uống của bản thân. Phó Dư Ngôn đột nhiên hỏi cô một câu hỏi,
dường như muốn thăm dò:
- "Cô có biết Mặc Khiếu Đình không? Không
người nào cũng tùy tiện là có thể vào hội viên chủ chốt của chúng tôi,
ít nhất là có quan hệ rộng với nhiều người máu mặt trong thương giới."
Hạ Tịch khựng lại. Biết ư? Cô còn khá thân quen với hắn ta. Mặc Khiếu Đình chính là mục tiêu khó nhằn trong nhiệm vụ trước của cô. Cô thậm chí đã
trở thành cánh tay phải đắc lực mà hắn ta tin tưởng nhất. Nhưng sau khi
đạt được mục đích, Hạ Tịch đã rời đi không lời từ biệt.
Nghe nói
hắn ta đã tìm kiếm cô trong một khoảng thời gian dài nhưng hình ảnh thì
không có, ghi âm cũng không thì làm sao tìm được một người đã thay tên
đổi họ, có một cuộc sống mới?
Hạ Tịch suy nghĩ, với người này, cô
đã dành ra 4 tháng để đồng hành cùng hắn ta. Không có tình yêu nhưng
cũng có tình bạn, mà trong cách làm việc, hai người thực sự hợp nhau.
Suy cho cùng vẫn phải bỏ qua nhiệm vụ trước, để hoàn thành tốt nhiệm vụ
này...