Nghe được vậy, cô tiếp tân cười rồi gọi vào máy: "Trợ lý Tống, bà nội anh đến rồi, mau xuống đón." - Sau đó còn nói thêm với Hạ Tịch:
- "Cô ngồi xuống đợi một lát nhé, anh ấy xuống ngay."
Ở một bên khác, khi nghe tiếp tân nói vậy, trợ lý hoài nghi chính bản
thân mình: *Bà nội hả? Chẳng phải đi du lịch Châu Phi cùng hội bạn sao?* - Nhưng sau đó vẫn xuống sảnh chính xem người đến rốt cuộc là ai.
Đang đi với tâm trạng bức bối vì nghĩ rằng có ai đó cố tình làm phiền mình
thì cậu ta nhìn thấy Hạ Tịch liền khép nép đón tiếp: "Sao phu nhân đến
mà không báo trước, để tôi đưa cô lên phòng chủ tịch."
Cô sợ thân
phận bị lộ, đưa ngón tay trước miệng nói: "Suỵt, chân tôi đang đau nên
cần người giúp, sợ anh ta đang bận việc nên tôi mới nhờ tiếp tân gọi
điện với cậu."
- "Không phiền, để tôi dìu cô."
Nói rồi hai
người rời ra chỗ thang máy rồi đi lên. Một cô gái ở phía sau đã nhìn
thấy liền chạy lại hỏi tiếp tân: "Kia là ai mà trợ lý Tống có vẻ e dè
vậy?"
- "Giám đốc Nhạn, cô đến rồi. Tôi cũng không rõ là ai, cô ấy nhận là bà nội của anh ấy. Chắc là bạn gái thôi."
- "Không ngờ trợ lý Tống suốt ngày vì công việc lại có ngày dẫn bạn gái
tới công ty. Chuyện này chắc chắn phải là tin hot cho xem."
Trên
tầng cao nhất của công ty, Tống Hạo đưa cô đến trước cửa phòng chủ tịch
rồi gõ cửa: "Thưa chủ tịch, phu nhân đến." - Sau đó nói với Hạ Tịch: "Cô vào trước đi, tôi sẽ đi tìm hộp cứu thương mang vào sau. Cô cũng sẽ làm việc ở đây cùng Phó tổng luôn."
Hạ Tịch gật đầu rồi mở cửa bước
vào, vội vàng nhảy lò cò đến ghế sofa gần nhất rồi ngã nhào xuống. Phó
Dư Ngôn vẫn đang làm việc ở đối diện lên tiếng:
- "Đi làm mà cũng cần người đưa lên đón xuống sao?"
Cô không quan tâm, vừa vén quần lên, vừa kêu ra những tiếng quái dị vì vải dính vào vết thương. Trợ lý Tống lại tiếp tục gõ cửa, mang vào một hộp
sơ cứu rồi nói với Hạ Tịch:
- "Phu nhân, có rồi đây. Có vẻ vết thương hơi sâu, cần đi bệnh viện không ạ?"
Cô nhận lấy rồi cảm ơn: "Cảm ơn nhưng không cần đâu, vết thương ngoài da thôi ấy mà. Cậu cứ đi làm việc đi."
Tống Hạo rời đi, lúc này Phó Dư Ngôn mới liếc nhìn cô, phát hiện vẻ mặt đau
đớn cùng vết thương đang rỉ máu kia thì hắn mới tiến gần lại dở giọng
chỉ trích:
- "Đi đứng cũng không cẩn thận được!"
Hạ Tịch lấy thuốc khử trùng cùng băng gạc ra, khó khăn nhìn ra phía bắp chân của
mình, đầu gối bị thương cũng không dễ co lại để xử lý vết thương. Phó Dư Ngôn giật lấy đống đồ, quỳ xuống bên dưới cô: "Nhìn cô làm thật sự rất
ngứa mắt, đưa đây cho tôi."
Hắn thuần thục cho thuốc khử trùng ra
bông tăm rồi lau quanh miệng vết thương, Hạ Tịch bị đau không ngừng rít
từng hồi khí. Phó Dư Ngôn hỏi chuyện để cô bị phân tâm:
- "Cô ngã ở đâu mà sâu vậy?"
- "Tôi đi xe máy của Tiểu Nhiên đến gần công ty thì vấp phải
phiến đá nên đổ xe, này là phần thân xe với lề dường đè vào chân tôi.
Cũng không nghiêm trọng lắm đâu."
- "Không nghiêm trọng?" - Hắn vừa hỏi lại, vừa cố tình lau mạnh tay hơn làm Hạ Tịch khó khăn trả lời: "Hơi... nghiêm trọng."
Thấy đôi mắt nhắm tịt cùng khuôn mặt nhăn nhó của cô, Phó Dư Ngôn nói với
cô: "Đau thì kêu lên sẽ dễ chịu hơn, giữ trong lòng không thoải mái gì
đâu."
Xử lý xong vết thương ở bắp chân, hắn chuyển lên phần da bị
chầy xước ở đầu gối. Thuốc khử trùng chạm vào khiến chân cô nhức nhối
không giữ yên được. Phó Dư Ngôn dùng tay ghì chặt lại rồi tiếp tục lau.
Hạ Tịch không có gì để phát tiết liền bấu vào vai hắn: "Đau, nhẹ chút."
- "Được."
Một lúc sau, tiếng gõ cửa cùng một giọng nói từ bên ngoài truyền vào:
- "Phó tổng, tập tài liệu này cần anh xem và ký kết."
Rồi một cô gái cầm theo một xấp giấy bước vào. Nhìn thấy cảnh Phó Dư Ngôn
đang giữ chân cho Hạ Tịch thì cô ta có phần sửng sốt: "Xin lỗi đã làm
phiền." - Rồi cô đặt tập tài liệu xuống bàn và rời đi.
Đúng lúc
này thì việc xử lý sơ qua vết thương cũng đã xong, Hạ Tịch ngồi ngay
ngắn lại còn hắn thì quay trở lại làm việc. Cô nhìn sự tập trung của
hắn, đột nhiên nhớ lại những gì vừa xảy ra. Mặc dù lời nói có chút cay
nghiệt nhưng lại không có ác ý.
Cô giơ tay hình máy ảnh đặt hắn vào bên trong, thầm nghĩ: "Con người này mà dịu dàng hơn chút có phải là tốt không."
Chẳng được bao lâu, tâm trạng của cô lại bị phá vỡ bởi một người đàn ông. Anh ta bước thẳng vào nhìn ngó xung quanh: "Đâu, đâu, người phụ nữ tham
vọng đó đâu."
Đến trước mặt Phó Dư Ngôn rồi mà anh ta vẫn không ngừng hỏi. Hắn vẫn chăm chú với tập tài liệu hỏi ngược lại:
- "Đừng xông vào phòng làm việc của tôi, cậu đang nói đến ai cơ?"
- "Cái người phụ nữ mà Nhạn Phiến nhìn thấy khi nãy ấy. Anh biết không,
cô là là bạn gái của Tống Hạo mà xòn ngang nhiên quyến rũ chủ tịch ở nơi công cộng. Tôi tốt bụng nhắc nhở anh tránh xa cô ta ra."
- "Ý cậu là cô ấy?" - Hắn vừa nói vừa chỉ tay ra phía Hạ Tịch: "Các người đã coi đây là nơi công cộng rồi ư?"
Anh ta hướng mắt theo tay của Phó Dư Ngôn, đồng thời giải thích: "Không
phải coi đây là nơi công cộng mà..." - Dường như có thứ gì đang thu hút
ánh mắt của anh ta, anh lại tiến đến gần cô, chỉ tay vào bộ quần áo: "Ôi trời, đây là bộ quần áo mà tôi thiết kế? Sao nó thành như vậy rồi?"
Đây là trưởng phòng thiết kế Hàn Triển, cũng là nhà thiết kế chính cho
những bộ đồ công sở trong ty. Có vẻ anh ta đang không hài lòng khi bản
thiết kế của mình rơi vào tay cô. Hàn Triển cầm lấy mọt góc của áo vest
đã cái biến, sắc mặt thay đổi từ tức giận, ngạc nhiên thành vô cùng
thoải mái, dễ chịu, còn đưa tay ra muốn bắt tay với cô: "Thật đẹp! Tôi
là Đổng Khước, cô là ai?"