Tiết trời đã vào giữa thu, buổi tối trời cũng đã bắt đầu có sương đêm,
thời tiết cũng theo đó mà ngày một trở lạnh hơn. Nhóm người Mục Hạo
Nhiên vẫn đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc ngủ tối nay, ba người thi
nhau chạy ra chạy vào, khuôn hết thứ này đến thứ kia ra sân sau.
Sân sau nhà họ Mục thật sự rất rộng, toàn bộ sân được phủ bởi một lớp cỏ
cảnh xanh mướt, tràn đầy sức sống. Nhìn tổng thể bầu không khí ngoài sân đối lập lại hoàn toàn so với bầu không khí ảm đạm trong nhà của Mục Hạo Nhiên.
Mặc dù, nhà họ Hạ cũng có sân cắm trại nhưng buổi tối mọi người bày trò, khó tránh khỏi sẽ có chút ồn ào, làm ảnh hưởng đến người lớn trong nhà, lên sau một hồi bàn bạc kĩ lưỡng, mọi người đã quyết
định chọn sân sau nhà họ Mục để tổ chức tiệc ngủ.
Trong nhà kho
của Mục Hạo Nhiên chỉ có duy nhất một chiếc lều cỡ nhỏ, đủ để một người
nằm, nhà của Vu Minh Đức thì nhiều hơn, có tới ba cái lều đơn nhưng anh
chỉ mang đến hai cái bởi vì Mặc Chấn Phong đã đem tới một chiếc lều đôi
và một chiếc lều ba. Tính ra, vừa đủ số lượng, để ba người con gái ngủ
chung lều lớn, còn đám con trai bọn anh sẽ tự an bài.
Mục Hạo
Nhiên mặc bộ đồ dài tay đơn giản màu xám, mái tóc lấm mồ hôi rũ tùy tiện trên trán, có chút rối, càng khiến dáng vẻ tùy tiện, hờ hững bất cần
đời của anh tăng lên bội phần! Nhưng điều khiến người khác ghen tị là dù cho anh đã để bộ dáng của mình trở thành dáng vẻ cà lơ phất phơ thường
thấy thì ở anh...trông thế nào cũng vẫn toát ra một sự mê người đến lạ.
Vu Minh Đức mặc một chiếc hoodie mỏng màu đen, đem tay áo vén qua khuỷu
tay, trên đầu đeo một chiếc băng đô để tránh tóc vướng vào mắt trong lúc làm việc. Tổng quan bộ đồ của anh toát lên vẻ năng động, vô cùng phù
hợp với tính cách thường ngày của anh.
Còn Mặc Chấn Phong lại
chọn mặc một chiếc áo phông cộc tay, khoe chọn ra từng đường mạch máu
màu xanh nhạt ẩn hiện dưới lớp da rám nắng của anh, từng đường cơ bắp
hiện lên tráng kiện toát ra dáng vẻ khoẻ khoắn, săn chắc của một vận
động viên thực thụ.
Cả ba người cặm cụi cùng nhau dựng lều. Vu
Minh Đức nhìn quanh tìm búa để cố định dây lều, nhưng tìm một hồi thì
không thấy, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra là để quên bên phía Mặc Chấn
Phong, anh liền gọi.
"Phong, đưa mình một cái búa với!"
Mặc Chấn Phong nghe vậy, cố định nốt chiếc đinh cuối cùng rồi đem búa tới
đưa cho Vu Minh Đức. Vu Minh Đức nhận lấy, đóng đinh xuống thảm cỏ, sau
đó căng dây lều buộc chặt ba góc lều vào ba chiếc đinh đã được cố định ở ba góc, thành công dựng lên túp lều đầu tiên.
"Thế này chắc ổn
rồi nhỉ!" - Vu Minh Đức đưa tay tùy ý quệt đi những giọt mồ hồi còn
vương bên tóc mai, tự nói với chính mình. Anh đứng dậy đi quanh lều,
nhìn ngắm lại một lượt rồi gật gù hài lòng.
"Bọn mình đến rồi đây!"
Dạ Khả Vân nhảy tọt vào giữa cổng, dang hai tay nói lớn, sau lưng đeo một
chiếc balo, bên tay còn kéo theo một chiếc vali nhỏ. Chưng diện nguyên
một bộ đồ ngủ màu cam nhạt in hình mấy quả dâu tây. Trên đầu còn thắt
băng đô tai thỏ vô cùng dễ thương.
Vu Minh Đức nương theo tiếng
nói nhìn ra ngoài cổng, nhìn đống hành trang mà Dạ Khả Vân mang theo,
lại nhìn đến bộ trang phục mà Dạ Khả Vân đang mặc, không khỏi cảm thán
một câu, đến cả vai vế cũng đột ngột thay đổi.
"Wow! Chị Dạ, chị
đi tiệc ngủ một đêm chứ có phải đi du lịch đâu mà mang cả vali theo vậy! Hơn nữa chị mặc thế này ra ngoài, chị không thấy ngại sao?"
Dạ Khả Vân nghe vậy bĩu môi, liếc anh một cái, "hừ!" nhẹ một tiếng rồi thuận theo anh nói.
"Thấy chị xách nặng như vậy mà lại giúp một tay sao? Thật chẳng có chút ga lăng nào!"
Vu Minh Đức kéo lại tay áo đã hơi tụt xuống, chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng
xách toàn bộ hành lý của cô vào nhà. Dạ Khả Vân đi trước, rất ra dáng
một người chị chỉ bảo em mình, khoanh tay trước ngực, giọng điệu nghiêm
túc nói.
"Chị nói cậu nghe, có câu 'chỉ cần bạn không ngại, người ngại sẽ là người còn lại!'...."
Dạ Khả Vân lại chỉ tay vào chiếc vali mà Vu Minh Đức đang xách, dùng ngữ khí như một chuyên gia nói.
"Cái vali mà cậu đang xách chỉ có duy nhất một bộ đồng phục để mai mình đi
học thôi nhé! Cậu có biết bây giờ không khí ô nhiễm thế nào không! Ra
đường một chút thôi mà cứ như đi vào hầm than ý..." - Cô cố ý phóng đại
sự việc, liền đó, lại đem một đống quy trình chăm sóc da của phái nữ kể
một thôi một hồi khiến Vu Minh Đức nghe mà nhức hết cả đầu.
"Nhiều bụi bẩn như vậy, đương nhiên phải vệ sinh da sa thật mà vệ sinh da xong da sẽ rất khô, phải cấp ẩm cho da. Da mình là da khô lên phải dùng tới
mặt nạ, dùng mặt nạ xong thì phải rửa mặt, rửa mặt xong lại phải cấp ẩm
bằng toner. Dùng toner rồi phải dùng thêm serum thì mới đạt được hiệu
quả tốt nhất. Chưa kể thức đêm sẽ bị thâm mắt lên phải bôi kem mắt, kem
trị mụn...."
Dạ Khả Vân xoè bàn tay ra, cứ kể một bước lại cụp
một ngón tay vào. Nói luyên thuyên cả buổi, Vu Minh Đức cũng cố gắng
kiên nhẫn lắng nghe nhưng nghe cả buổi ngoại trừ việc cảm thấy nhức đầu
ra thì anh hoàn toàn chẳng hiểu gì, cuối cùng dứt khoát đưa tay bịp
miệng cô lại.
"Đủ rồi, em hiểu! Em hiểu rồi!"
Không phải
nói quá chứ con gái đúng là phức tạp, chẳng như đám con trai bọn anh, cứ tùy ý táp một chút nước lên mặt, rồi lại lấy khăn mặt thấm khô mặt là
xong! Đâu cần phải nhiều bước như vậy, vẫn đẹp trai ngời ngời đó thôi!
Vu Minh Đức buông tay trên miệng Dạ Khả Vân ra, ngồi tựa lên thành sofa, nghiêm túc nêu ra quan điểm cá nhân.
"Thật lòng mà nói, mấy cái tiêu chuẩn sắc đẹp gì đó, luôn không cố định. Cứ
điên cuồng chạy theo nó thì phải chạy đến bao giờ mới bắt kịp được chứ!? Dù cho cậu có chạy tới nỗi sức cùng lực kiệt thì nó cũng chẳng dừng lại mà đợi cậu đâu!"
Anh chuyển rời tầm mắt lên trên người Dạ Khả
Vân, quét mắt nhìn một lượt rồi đôi môi lại mấp máy, vừa giống như đang
nêu ra nhận xét lại giống như đang chất vấn cô.
"Cậu bây giờ cũng đã rất đẹp rồi! Cần gì cứ phải chạy theo mấy cái tiêu chuẩn nhảm nhí
đấy chứ! Chẳng thà, cứ để kệ nó cho xong, làm phiên bản tốt nhất của bản thân không phải là được rồi sao?"
Không hiểu sao Dạ Khả Vân vừa
nghe vậy, trái tim cô lại vô thức đập lỡ một nhịp. Cô bị anh nhìn như
vậy thì có chút mất tự nhiên, vẻ thẹn thùng, ửng hồng trên mặt cô lúc
này tựa như nụ hoa gặp được gió xuân vậy, từ chóp mũi rồi lan dần ra gò
má rồi đến mang tai. Chẳng hiểu sang tiết trời đang là cuối thu, se lạnh mà lúc này toàn thân Dạ Khả Vân lại cảm thấy nóng rực như đứng dưới cái nắng gay gắt của ngày hạ chí vậy.
Dạ Khả Vân cố gắng đè nén sự
hoảng loạn trong lòng lại, vô tình cố ý coi lời anh nói là mấy lời khách sáo thông thường. Cô phất phất tay, cười ha ha một cách ngượng ngùng.
"Cậu không muốn xách đồ cho mình thì cũng không cần phải buông ra mấy lời khách sáo vậy đâu!..."
Có biết mấy câu nói kiểu này rất dễ khiến cho người khác rung động không!? - Nửa câu sau, Dạ Khả Vân chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Cô
không sợ trời, không sợ đất nhưng lại rất sợ bản thân sẽ vì mấy câu nói
lịch sự của người khác mà hiểu lầm vị trí của mình trong mắt họ.
Vu Minh Đức hơi chau mày, hiển nhiên là cảm thấy có chút khó chịu với phản ứng này của Dạ Khả Vân. Anh khoanh tay trước ngực, hơi ngả người ra
sau, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng dưới đất nhưng lại vô tình cố ý để cô đứng vào chính giữa hai chân mình. Từ đó tạo ra một bức tường vô hình
khoá chặt cô lại, không cho phép trốn tránh.
Đôi môi mỏng của Vu Minh Đức mấp máy, ngữ khí ung dung song cũng vô cùng chân thành.
"Mình thừa nhận miệng lưỡi của mình rất ngọt. Nhưng mình tuyệt đối không phải người thiếu ga lăng tới nỗi vì không muốn xách đồ giúp cậu mà nói ra
mấy lời như vậy đâu nhé!"
Vu Minh Đức nhìn thẳng vào đôi mắt nai to tròn của Dạ Khả Vân, người đứng kẻ ngồi, vừa hay chiều cao tương
xứng để cô và anh có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Đôi con ngươi
sáng như sao trời cùng với đôi chân dài của anh cứ như một bộ dây khoá,
đôi chân là phòng giam còn đôi mắt chính là ổ khoá cứ như thế khoá chặt
cô lại không tài nào trốn chạy.
Đôi mắt Vu Minh Đức gắt gao nhìn
Dạ Khả Vân khiến cô bị anh nhìn đến cứng đờ cả người, cứ như thể cô là
'phạm nhân' đang bị tiếp nhận điều tra vậy, đôi chân có chút run rẩy
không thể đứng vững. Cô theo bản năng muốn cúi đầu né tránh ánh mắt đó
của anh nhưng lại không tài nào làm được.
Đôi mắt của Vu Minh Đức rất đẹp, rất sáng nhưng chính vì nó sáng như vậy lên Dạ Khả Vân mới
không dám nhìn thẳng vào nó. Cảm giác như những suy nghĩ, những gì thầm
kín cô giấu trong lòng sẽ bị một ánh nhìn của anh soi sáng hết vậy, đến
ngay cả một chút bí mật cũng không có.
Biết bản thân có trốn
tránh cũng vô dụng, cô liền hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn vào
đôi con ngươi đen láy, mà kiên định đó của Vu Minh Đức. Lại nhìn khuôn
mặt nghiêm túc không chút ý cười nào của anh lại như muốn nói.
'Nhìn khuôn mặt mình đi, nhìn sự chân thành trong đáy mắt của mình đi!'
Đáy lòng dạ Dạ Khả Vân chợt dấy lên một cảm giác lúng túng, ấp a ấp úng
không nói thành lời. Rất lâu sau, cô mới thốt ra được một câu.
"Mình...được! Mình nghe cậu, mặc kệ nó đấy nhé! Sau này mà mình mà xấu đi..."
Dạ Khả Vân lấp lửng không nói hết câu, nhưng Vu Minh Đức nhạy bén, nửa câu sau không cần cô nói anh đã hiểu ra ngay, bèn thay cô nói nốt vế còn
lại.
"Mình sẽ chịu trách nhiệm!"
Người nói vô tình, người
nghe hữu ý! Chỉ là một hòn đá mà Vu Minh Đức vô tình đánh rơi lại khiến
cho tâm trạng của Dạ Khả Vân nổi lên những gợn sóng. Cô nhìn anh, sững
sờ trong giây lát nhưng rất nhanh cô liền định thần lại, cố gắng chấn
tĩnh lại tâm trang trạng như có cả đàn nai đang chạy loạn trong lòng.
Ngữ khí vừa như thăm dò song còn mang theo chút đề phòng hỏi anh.
"Cậu lấy gì chịu trách nhiệm!?"
Vu Minh Đức cúi đầu cười khẽ, bày ra vẻ mặt ngả ngớn, nháy mắt đầy ẩn ý với cô.
"Cậu đoán xem!"
Dạ Khả Vân nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh này của anh, lườm nguýt anh một cái, không thèm nghĩ mà trực tiếp đáp lại.
"Nhìn cậu gian xảo như vậy, mình đoán thế nào được cậu!"
Vu Minh Đức vươn bàn tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng đến trước mặt cô, ngay lúc Dạ Khả Vân còn mơ màng chưa hiểu anh định làm gì thì
hành động của anh đã nói cho cô biết tất thảy. Anh búng nhẹ trán cô,
đứng dậy tháo balo trên lưng cô xuống đặt lên sofa, rất tự nhiên mà
khoác lấy vai cô, ngữ khí hào sảng nói.
"Mình giúp cậu tìm bạn
trai! Yên tâm, mắt nhìn người của mình chuẩn lắm! Người anh em này, nhất định sẽ không để cậu chịu thiệt!"
Vu Minh Đức vỗ nhẹ lên ngực trái của mình, ngụ ý là bảo cô "cứ tin ở mình!".
Dạ Khả Vân thầm thở phào trong lòng, song cũng dấy lên một tia lạc lõng.
Cô nhếch môi đầy ghét bỏ, hung dữ liếc xéo anh một cái. Lại tiện tay
dùng cùi chỏ hích nhẹ vào ngực anh, thuận thế nghiêng người hất cánh tay của anh xuống rồi quay người lại, đưa ngón trỏ lên trán anh, ấn anh
ngồi lại ghế sofa.
"Miệng lưỡi đàn ông đều không đáng tin! Bản
thân cậu đã nghe qua câu 'lưỡi không xương trăm đường lắt léo, miệng
không vành méo mó tứ tung' chưa hả! Tin vào cậu?!.... Hừ!"
Dạ Khả Vân cười khẩy một cái, chẳng biết lấy đâu ra dũng khí mà bước từng bước đến áp sát mặt mình đến trước mặt anh, còn Vu Minh Đức bị hành động đột ngột này của cô làm cho trái tim đập rộn ràng, hai tay chống vào thành
ghế, ngả gần hết người ra phía sau tròn mắt nhìn cô.
Đôi môi dày đỏ mọng của Dạ Khả Vân mấp máy, ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng thanh âm lại rất kiên định.
"Chẳng thà bà đây tin vào chính mình!"
Vu Minh Đức khi không lại bị mắng là kẻ không đáng tin, anh bất mãn nheo
mắt. Một tay vươn tới giữ chặt lấy cánh tay của Dạ Khả Vân thuận thế
nâng người dậy, chuyển từ thế bị động thành chủ động. Anh dùng hai chân
khoá chặt cô vào trong lòng mình, khuôn mặt một lần nữa áp sát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Hai người gần nhau tới nỗi có thể cảm nhận rõ được hơi thở nóng hổi của đối phương đang phả lên mặt mình. Hơi thở
của Vu Minh Đức mạnh mẽ phả vào khuôn mặt của Dạ Khả Vân, mơ hồ mang
theo một hương thơm tự nhiên của anh lan tỏa trong khoang mũi của cô.
Còn hơi thở của Dạ Khả Vân lại nhẹ nhàng và mang theo một mùi hương đào
ngọt ngào dịu nhẹ, phảng phất bên chóp mũi của Vu Minh Đức. Nó giống như một sợi dây chỉ phảng phất để dẫn dụ người ta đến gần hơn...gần hơn
nữa. Dù cho nó đang ở ngay trước mắt nhưng muốn thưởng thức được hương
thơm ấy một cách sâu sắc thì phải đến gần hơn...gần hơn nữa!
Vu
Minh Đức cũng chẳng biết từ lúc nào đã tựa lên vai Dạ Khả Vân, tham lam
hít lấy mùi hương ngọt ngào mà dịu dàng trên vai cô. Thanh âm điệu cười
trầm thấp quyến rũ phát ra từ trong cuống họng, yết hầu khẽ rung lên.
Liền đó, anh lại hạ thấp giọng trầm ấm, chầm chậm để đối phương nghe rõ
từng chữ, lời nói còn toát ra độc đoán mạnh mẽ.
"Haha! Vậy ông đây cũng nói cho cậu biết! Ông đây...nói được làm được!"
Da mặt Dạ Khả Vân vốn đã mỏng lên mỗi một sắc tố của da đều có thể nhìn
thấy rõ ràng, khi mệt mỏi sắc mặt ngay lập tức trở lên xanh xao, khi
bệnh sẽ trở lên trắng bệch còn khi ngại ngùng...chính là có thể so sánh
với quả cà chua! Dạ Khả Vân toàn thân cứng đờ, không dám của động, khuôn mặt hoảng loạn chỉ mong bây giờ có ai đó xuất hiện giúp cô giải vây, cô nhất định sẽ cung phụng người đó lên tận trời!
Đoạn, cô liếc
mắt thấy Mục Hạo Nhiên đẩy của đi vào, trong cơn hoảng loạn, hốc mắt của Dạ Khả Vân hơi đỏ lên. Tay cô bị anh giữ lấy, toàn thân thì bị vây hãm
bởi đôi chân dài kiêu hãnh của anh. Cô sợ anh sẽ hiểu làm gì đó, muốn
giải thích nhưng với hành động mờ ám hiện tại của hai người...có trăm
cái miệng cô cũng chẳng giải thích nổi.
Vu Minh Đức ngồi đưa
lưng về phía cửa lên không phát giác ra sự xuất hiện của Mục Hạo Nhiên.
Mà từ góc độ của Mục Hạo Nhiên cũng chỉ thấy được Vu Minh Đức đang vùi
đầu vào vai Dạ Khả Vân điệu bộ có vẻ như rất mệt mỏi, anh có chút lo
lắng, giọng nói khe khẽ hỏi.