Trình Lam Ngữ mở nước chứa đầy bồn rửa mặt, dứt khoác nhấn mạnh đầu Bối Vy
vào bên trong, cô ta dưới sự cổ vũ, hoan hô của mấy người đằng sau như
được tiếp thêm sức mạnh một lúc một tàn bạo hơn, nhấn đên khi cô không
thở nổi mới giật đầu Bối Vy trở lại chỉ cho cô hớp một hai ngụm không
khí rồi lại tiếp tục nhấn xuống đến lúc Bối Vy bất tỉnh hoàn toàn mới
tha cho cô nói là tha nhưng cũng chỉ là đổi cách trừng phạt này sang
cách trừng phạt khác
Một tên đàn ông vác Bối Vy trên vai mang ra giữa sân trường, hai tên khác
đi lại trói chặt Bối Vy trên cái ghế gỗ dưới ánh nắng cực gắt những học
sinh khác dù có muốn cũng không dám xen vài giúp đỡ cho Bối Vy, bọn họ
chỉ đứng đơ ra mỗi người một cái điện thoại quay không chừa một chi tiết nào.
Bối Vy nóng quá mà bừng tỉnh mồ hôi đã thấm ướt nhèm nhẹm bộ đồng phục học
sinh, Bối Vy bây giờ không khác gì một miếng thịt bị nướng xèo xèo dưới
ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đỉnh đầu cô, Bối Vy vùng vẫy bao nhiêu
cũng vô vọng bọn họ trói quá chặt.
“ Các người điên rồi à, thả tôi ra,...Trình Lam Ngữ thả tôi ra “
Trình Lam Ngữ bị gọi thẳng tên, xưng thẳng danh tức tối đi đến tát liên tục
vào hai bên mặt của Bối Vy, tát đến mức miệng cô đầy máu nhơ nhớp chảy
dài xuống cằm, hai bên ám sưng phồng lên như trong miệng cô nhét đầy đồ
ăn, Bối Vy thở không ra hơi hai mắt cũng mờ mịt nhìn cô ta gầm gừ trước
mặt mình
“ Dám gọi thẳng tên tao, mày nghĩ mày là ai hả con chó “
Bối Vy một lần nữa bất tỉnh, lần này Trình Lam Ngữ đã bị Bối Vy kích hoạt
cơn thịnh nộ cứ gì gầm trong miệng hệt một kẻ điên lần này cô ta quá
đáng hơn, tàn ác hơn, giữa sân trường trước bao con mắt của hàng trăm
con người Trình Lam Ngữu tự tay cởi bỏ bộ đồng phục trên người Bối Vy,
hình ảnh người phụ nữ trong bộ đồ nội y màu đen làm cho bao tên học sinh nam khác nuốt nước miếng ừng ực nhìn bên ngoài Bối Vy thiếu thốn ăn mặc xuề xòa nhưng bên trong cô có một vóc dáng mê người, bọn họ như trở
thành mấy con sói đói chăm chăm nhìn thiếu điều rơi cả mắt cả bên ngoài, ngay cả Trình Lam Ngữ cũng không ngờ đến cơ thể này của Bối Vy còn đẹp
hơn cô ta gấp nhiều lần, điều này vô tình nhen nhóm sự ganh ghét trong
lòng cô ta lớn hơn.
Trình Lam Ngữ vừa tiến tới vừa đặt tên lên cái áo ngực của Bối Vy chỉ một vài giây nữa là chiếc áo ngực đã bị cô tháo ra thật may lúc này thầy hiệu
trường cùng các thầy cô khác đến, hai giáo viên nữ giúp Bối Vy che chắn
cơ thể sau khi cởi trói cho cô thì đưa cô đến phòng y tế, ở đó bác sĩ đã ân cần mặc lại bộ đồng phục cho Bối Vy, sau khi sơ cứu lại mấy vết
thương trên mặt cho cô thì cũng im lặng rời khỏi phòng để Bối Vy nghỉ
ngơi.
Tuy cô được thầy cô cứu kịp thời nhưng vẫn không ngăn được bọn họ chụp lại
thân thể mỹ miều đó của Bối Vy, trong lúc cô thoi thóp bọn họ ở đây tụ
tập lại chia nhau những tấm hình mình chụp được xem bằng ánh mắt thèm
khát, nham hiểm, Trình Lam Ngữ cũng giữ trong tay không ít ảnh cô ta
cười tà mị ngắm đường cong ngàn người mê này.
“ Cái này mà tung lên mạng chắc sẽ được nhiều người theo dõi lắm nhỉ “
Nói miệng là vậy nhưng ngay sau đó cô ta lại ra lệnh không cho một ai đưa
ảnh này lọt ra ngoài, vì Trình Lam Ngữ muốn mình là người đầu tiên làm
chuyện đó, cô ta xem đây là một thành tựu lớn muốn chính mình khoe
khoang với mọi người, những người đã từng bị cô ta bắt nạt cũng bị cô ta dùng cách y hệt nhưng bọn họ không may mắn như Bối Vy, mấy nữ học sinh
đó không chỉ không được thầy cô cứu mà còn bị Trình Lam Ngữ lột sạch
không còn mảnh vải nào ngày hôm sau liền trở nên nổi tiếng với nhiều lời sỉ nhục cùng chửi bới, hạ bệ có người vì bị tra tấn đến nổi tự tử nhưng Trình Lam Ngữ vẫn không bị trừng phạt cô ta vẫn ung dung hại hết người
này đến người kia.
Trình Lam Ngữ tuy học trong một ngôi trường tệ nhưng gia cảnh lại là con gái
của một gia đình giàu có, giàu nhất cái tỉnh này không ai dám động vào
cô ta, được gia đình nuông chiều nên Trình Lam Ngữ mới trở thành một con người như bây giờ, càng lớn càng không sợ trời không sợ đất dù bây giờ
cô ta có giết người e rằng cũng không ai dám động vào cô ta, có dám cũng chỉ là mắng vài tiếng rồi thôi, trong trường này Trình Lam Ngữ không
khác gì bà hoàng, cô ta đi đến đâu sẽ có người tự nguyện cúi đầu đến đó.
Sau khi tỉnh lại chuyện mấy nữ y tế lể lại toàn bộ chuyện cho cô nghe,
gương mặt người phụ nữ vốn đã trắng bệch bây giờ càng trở nên u ám hơn,
không còn một chút máu, gân xanh nổi rõ ra bên ngoài, Bối Vy chỉ còn
biết khóc, cơ thể này của cô cứ vậy mà để bọn họ chiêm ngưỡng như vậy,
cô phải làm sao đây không chỉ trong trường này sau này cô càng không dám bước ra đường, còn bố mẹ cô nếu chuyện này đến tai hai người bọn họ
chắc chắn họ sốc đến chết.
Bối Vy ngồi ngẩn người ra cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì xảy ra xung quanh nữa, nhìn cô như người vô hồn mấy nữ y tế cũng chỉ biết im lặng
để cô yên tĩnh một mình, đều là phụ nữ bọn họ hiểu hơn ai hết tâm trạng
của cô lúc này, mặt khác bọn họ cũng lo sợ Bối Vy sẽ có những suy nghĩ
không nên trong đầu nên cứ cách vào phút là lại mở hé cửa nhìn vào xem
tình hình của cô, đâu đó xung quanh ngoài những con người không có tính
người đó ra thì vẫn còn có những người này lo lắng cho cô.
Bối Vy cô bây giờ nên vui hay nên buồn đây
Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ cười lạnh một tiếng
Những ngày sau đó Bối Vy không phải bị bọn họ xem là miếng lót chân thì cũng
bị Trình Lam Ngữ xem là tay sai vặt, cô ta hết nhốt cô trên sân thượng
cả đêm thì cũng là bị nhốt trong phòng hóa học với khí độc nếu không nhờ bác bảo vệ đến kịp e là Bối Vy đã chết từ lâu, hết ngày này đến ngày
khác lúc đến trường thì tươm tất lúc trở ề lại không khác gò một lẻ lang thang, tơi tả, nhơ nhớp.
Bối Vy dường như đã trở thành khách quen của phòng y tế không có ngày nào
là cô không đến đó, một ngày lên tận ba bốn lần nói là đến trường để học nhưng phần lớn thời gian là bị Trình Lam Ngữ bạo hành rồi nằm y tế.
Sau đó vài ngày không ai còn thấy Bối Vy đến trường nữa, nhà trường có điện thế nào cũng không thấy cô nhấc máy, phải hơn một tuần sau thì thấy Bối Vy đến làm thông báo chuyển trường cô nhưng trước khi rời đi cô một lần nữa gặp Trình Lam Ngữ, lần này nghe tin cô không học ở đây nữa cứ như
cô ta đã mất đi một thú vui. Trình Lam Ngữ trở nên điên loạn cô ta đối
với Bối Vy chỉ mới bắt đầu chưa chơi được trò thứ ba đã phải kết thúc,
cô ta không chấp nhận bản thân mình bất lực như vậy, Trình Lam Ngữ đang
giữa giờ học bỏ đi cô ta xồng xộc đi theo ngày sau lưng Bối Vy không nói không rằng siết mạnh lấy cánh tay Bối Vy lôi ra khỏi trường mặc cho Bối Vy vùng vẫy, giãy giụa cô ta cứ vài phút lại tát vào mặt cô một cái,
Bội Vy ăn tát đến mức không còn sức để chống cự nữa.
Bối Vy bị Trình Lam Ngữ kéo mạnh ra một con sông lớn, bên ngoài gió lớn nên nước cũng chảy rất siết, Trình Lam Ngữ quay người cười tà với Bối Vy
một cái rồi dứt khoát đẩy cô xuống dòng sông sâu, Bối Vy sửng ra trừng
mắt to nhìn lên phía Trình Lam Ngữ đến khi cô rơi xuống dòng nước lạnh
kia rồi mới có phản ứng thì đã không kịp nữa, Bối Vy không biết bơi mà
dòng nước dưới tác dụng của gió lớn đang chảy vô cùng nhanh, Bối Vy
hoảng sợ cô nhìn dòng nước đang quấn lấy mình, nó như muốn siết chết cô, Bối Vy hấp hối gọi to
“ Cứu tôi với,...Trình Lam Ngữ làm ơn cứu tôi,...có ai không cứu tôi, cứu,...khụ, khụ “
Trình Lam Ngữ mặt không chút cảm xúc quay người ngẩng cao mặt quang minh
chính đại bỏ đí mặt cho Bối Vy dần chìm xuống dòng nước.
Cô ta bỏ đi xa từ trên bờ đá một người đàn ông đi ngang qua nhìn thấy bóng dáng Bối Vy lấp ló lúc hiện lúc ẩn trên mặt nước biết là có chuyện ông
ta không nghĩ nhiều nữa liền nhảy xuống cứu lấy Bối Vy, lên đến bờ cô
cũng đã hôn mê bất tỉnh thật may người đàn ông này là người quen của bố
cô nến đã nhanh chóng mang cô về nhà.