Liễu Vũ Tịch Nhan
Đây là đoản văn tình cảm đô thị, không có ma quỷ.
Ba, ông nội, ông cố nội, ông cố cố nội, ông cố cố cố nội của Trương Tịch Nhan đều là đạo sĩ.
Làm đạo sĩ, thường không thoát khỏi cô đơn - nghèo túng - chết yểu. Ông cố
nội của nàng chết yểu, tráng niên mất sớm. Ông nội của nàng là cô đơn,
nói là vì bình an của vợ con, ở đạo quán nhỏ trong núi sâu, mỗi năm do
người nhà chuyển gạo muối đến, thỉnh thoảng có vài khách hành hương lác
đác đi cung phụng, số tiền kiếm được còn không đủ tu sửa đạo quán. Vì
vậy nàng thường hoài nghi ông nội là cả hai 'cô đơn – nghèo túng'. Ba
nàng, Trương Trường Thọ, trúng mục tiêu 'nghèo túng', hai tay không giữ
tiền của, kiếm được một vạn đi quyên góp bên ngoài năm nghìn, năm nghìn
còn lại thường xài hết sạch trong ngày tiếp theo, bắt đầu từ lúc nàng có thể ghi nhớ, trong nhà sẽ không có thứ gọi là "tiền tiết kiệm", nhưng
lại có không ít người giấy linh phòng có thể dọa người nửa đêm đi vệ
sinh tè tại chỗ.
Làm một thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa,
giảng văn minh, xây dựng phong trào mới, quyết chí phải chiếm phúc - thọ - toàn, Trương Tịch Nhan quả quyết vươn lên hùng mạnh, ra sức đọc sách, thành công đổi nghề, thoát khỏi số mệnh đạo sĩ cô - nghèo - yểu, trở
thành một con cẩu đi làm vừa cô đơn vừa nghèo túng.
Đây là một câu chuyện rất bi thương.
Tháng đầu tiên nàng đi làm sau khi tốt nghiệp Đại học, mỗi ngày tăng ca đến
mười một giờ đêm mới tan làm, cực kỳ mệt mỏi, tiền lương cầm được còn
không nhiều bằng người ba nghèo túng của nàng ra ngoài làm một tràng
pháp sự cho người khác. Ba nàng ở độ tuổi này của nàng, con cái đã có
thể bò đầy đất, mà nàng vẫn chỉ là cẩu độc thân bị áp bức khổ sai. Năm
ngoái, đi làm vừa khổ vừa mệt, Trương Tịch Nhan cảm thấy công việc quá
khổ không vượt qua nổi, quyết định trở về kế thừa tiểu đạo quán đổ nát
và một căn nhà cũ kỹ đổ nát, làm một tên đạo sĩ. Ba nàng mừng rỡ thấy
răng không thấy mắt, nói:
- Được nha. - Sau đó dẫn nàng đến nghĩa địa, nói:
- Làm thầy phong thủy tướng số cũng có thi nhậm chức, thế này, tối nay
một mình con ngủ ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai ba sẽ quay lại đón
con. Con cứ yên tâm ngủ, đừng sợ, tìm đại một ngôi mộ nằm sấp trên đó
ngủ một đêm, cuộc sát hạch đầu tiên sẽ qua.
Tối hôm đó nàng nhanh chóng đóng gói hành lý, trở về công ty đi làm.
Trước đây lúc chọn chuyên ngành, nàng nhìn thấy Tài chính, nghĩ đến Tài chính = tiền, ngay lập tức chọn đầu tư học chuyên ngành, sau đó một bước giẫm phải hố. Nàng vào nhậm chức mới phát hiện, bằng cấp vẫn luôn làm mình
kiêu ngạo lúc gửi vào sơ yếu lý lịch chỉ có thể xem như được vào cửa.
Trong ngành mỗi ngày đều lưu truyền đủ loại phiên bản thần thoại tài
phú, thế nhưng tình trạng của rất nhiều người bọn họ đều là mỗi ngày
nhìn chằm chằm hạng mục chục triệu, ăn cơm hộp mười lăm đồng, hoặc là
hai mắt xám ngắt tìm kiếm hạng mục, hoặc đang bận rộn vì hạng mục mà
không ngẩng đầu nổi, cuối cùng vẫn chỉ có thể ăn cơm hộp, ở phòng cho
thuê giá rẻ. Bọn họ được gọi là "công nhân Tài chính".
Nếu nói
đại sư Trương Trường Thọ là công chức bần cùng không tiền tiết kiệm, thế thì, Trương Tịch Nhan thuộc về tầng lớp nghèo nàn được cứu tế. Phòng
thuê hiện tại của nàng, là tiền thuê mà Trương Trường Thọ tài trợ, cho
thuê ba năm. Vì thế, trước khi nàng vào ở, đại sư Trương Trường Thọ còn
làm một trận pháp sự, dùng ý nghĩa chinh phạt mà thu tiền thưởng một
trăm hai mươi đồng tiền của nàng. Gian phòng nàng thuê, trước kia đã
từng có người chết, về sau chủ nhà sang tay bán lại, chủ nhà mới cho
thuê, khách thuê phòng nghe nói đã từng có người chết liền dồn dập nói
chuyện ma quỷ để trả phòng. Lúc hai vợ chồng đại sư Trương Trường Thọ
giúp nàng tìm phòng, đã chọn trúng chỗ này.
Thành thị cấp một,
căn phòng lớn một trăm bốn mươi tám mét vuông, đại sư Trương Trường Thọ
thuê với giá siêu rẻ. Sau khi nàng chuyển đến, mới phát hiện nhà bên
cạnh là ông tổng của bọn họ, Tổng của Tổng giám, cấp trên cách nàng vài
tầng, lão đại chuyên ngành của bọn họ.
Sau này khi Mã Tổng giám
biết được một mình nàng ở trong một căn nhà ma lớn như vậy, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy tôn kính và ngưỡng mộ, tỏ ý khen ngợi, "Là một cô gái gan dạ.".
Từ đó về sau, nàng tăng ca trễ hơn.
Đại khái Mã Tổng giám cho rằng, các em gái khác về muộn sẽ sợ tối sợ ma,
nàng dám ở nhà ma, thì sợ gì. Huống hồ, chỗ ở của nàng gần công ty,
người ta tan ca quá muộn không đuổi kịp tàu điện ngầm xe buýt, công ty
còn phải chi trả chi phí taxi. Nàng đi bộ về nhà cũng không đến mười
phút, thời gian đánh sĩ chờ xe cũng đủ cho nàng cuốc bộ về đến nhà.
Trương Tịch Nhan chỉ có thể nói hai chữ: Ta hận!
Trong tháng Giêng, Tết Nguyên tiêu vẫn chưa qua, lễ Tình nhân đã tới trước.
Có người yêu thì tìm đủ lý do để đưa người yêu đi chơi, còn lại một đám
cẩu độc thân bi thảm ở lại tăng ca, còn có một vài mới bị đánh về đội
ngũ cẩu độc thân thì đang thất tình.
Em gái thất tình tên là Liễu Vũ, tháng Mười năm ngoái gia nhập công ty, làm việc rất liều mạng, ngày thường tăng ca đến khi xe buýt tàu điện ngầm đều ngưng chạy.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cũng không quen biết, nhưng đều là cuồng ma tăng
ca, lại bị công ty gọi đùa là tổ hai người băng sơn mặt lạnh, còn được
phân cùng một tổ công việc, xuất hiện cùng lúc cũng không ít, cũng để
cho nàng mắt thấy toàn bộ quá trình của Liễu Vũ từ khi bước vào con sông tình yêu cho đến hôm nay thất tình vào lễ Tình nhân.
Chuyện này hơi cẩu huyết, nhưng cũng rất phù hợp hiện thực.
Liễu Vũ da trắng xinh đẹp, thân cao gần 1m7, chuẩn xác là 1m69, mảnh mai
nhưng không xương cốt, vẻ ngoài ưu tú thực lực không tệ, từ khi bắt đầu
vào công ty cũng không ít người theo đuổi.
Uông Dương và Trương
Tịch Nhan vào công ty cùng năm, tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực
làm việc nổi trội, thân cao 1m8, vừa cao vừa đẹp trai, thường tạo ấn
tượng tốt trước mặt Liễu Vũ.
Trước kì nghỉ Tết âm lịch, nàng tăng ca, bắt gặp Uông Dương đến bồi Liễu Vũ, biết được Liễu Vũ ưng Uông
Dương, hai người bắt đầu qua lại.
Nàng nhớ rõ hôm đó là hai mươi tám tháng Chạp, thứ bảy.
Hôm nay ngày thứ ba đi làm của năm mới, lễ Tình nhân, cháu gái của Trần
Tổng giám bộ Tài vụ - hàng xóm sát vách của nàng - công khai tin tức yêu đương với Uông Dương.
Cùng một bộ phận, cùng một văn phòng, Liễu Vũ ngồi ở văn phòng cách hai người không quá năm mét. Vẻ mặt cô không
chút thay đổi, nhìn không ra tâm tình, chỉ đứng dậy đi nhà vệ sinh một
chuyến, sau đó trở lại tiếp tục tăng ca đến đêm khuya.
Đến tận khi văn phòng chỉ còn lại hai nàng.
Lễ Tình nhân, mười một giờ rưỡi đêm, tàu điện ngầm đều ngừng chạy.
Trương Tịch Nhan đã làm xong việc lúc tám giờ hơn, có lẽ nhìn ra được trò cẩu
huyết, cũng có thể chỉ đơn giản muốn ở lại, liền vẫn ở trong văn phòng
dây dưa đến mười một giờ rưỡi, mãi cho đến khi văn phòng chỉ còn lại
nàng và Liễu Vũ.
Lúc Liễu Vũ đóng laptop, thu dọn bàn, nàng cũng dọn đồ rời khỏi.
Đêm khuya của lễ Tình nhân, trong cao ốc yên tĩnh, chỉ còn lại hai nàng và bảo an gác cổng.
Năm nay là mùa Đông ấm, nhưng vào tháng Giêng, vẫn rất lạnh.
Liễu Vũ mặc áo gió dài, không mang khăn choàng cổ, cô đứng dậy kéo cổ áo khoác che kín cổ, nói với Trương Tịch Nhan câu:
- Gặp lại sau. - Cất bước vào trong gió rét.
Trương Tịch Nhan đứng trên bậc thềm trước công ty, nhìn Liễu Vũ bước đi thật nhanh bất chấp gió lạnh mưa phùn.
Áo choàng dài đến gối, tóc dài ngang eo, bóng dáng nghênh đón gió mưa bước nhanh về trước, chiếu vào trong con ngươi Trương Tịch Nhan.
Nàng đã từng thấy dáng vẻ khóc lóc nghẹn ngào của bạn cùng phòng lúc thất
tình, đã từng thấy qua tình cảnh bạn cùng lớp bắt gặp bạn trai và người
khác ở chung đánh đập bạn trai và tiểu tam dữ dội, cũng đã thấy cặp đôi
trong văn phòng cãi nhau đến rối bời sau cùng phải từ chức để kết thúc.
Liễu Vũ im lặng bình tĩnh như vậy, lần đầu tiên nàng thấy được.
Ma xui quỷ khiến, Trương Tịch Nhan đi theo hướng Liễu Vũ rời đi.
Nàng đi không bao xa, đã thấy Liễu Vũ đứng ở ven đường.
Cô không gọi taxi, đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn phản chiếu mưa phùn tựa như tấm lụa mỏng lay động trên người cô.
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo, tiến vào phổi, rét lạnh đến nỗi trái tim người ta muốn co rúm.
Trương Tịch Nhan bước chậm tới, muốn nói, muộn quá rồi, hôm nay còn là lễ Tình nhân, rất khó gọi taxi, có thể ở nhà nàng một đêm, nhà nàng có phòng
trống cho Liễu Vũ ở nhờ, nhưng chợt nghĩ đến cả công ty đều biết chuyện
nhà nàng thuê có người chết, sợ Liễu Vũ sợ hãi hoặc kiêng kỵ.
Giữa lúc nàng đang do dự, Liễu Vũ đột nhiên quay đầu nhìn lại nàng. Gương
mặt rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mi thật dài còn vắng vẻ hơn đêm khuya, rồi lại tựa như ban đêm đầy sao rất mê người.
Liễu Vũ nhìn chăm chú cô gái đi về phía mình.
Trương Tịch Nhan quen biết cô hai năm, cô biết Trương Tịch Nhan mười năm.