Mặc dù trong lời nói của y khó hiểu là vậy, nhưng do không ai nghe thấy
nên Vân Nghê cũng không để tâm lắm. Cô tựa đầu vào thành xe mà ngủ thiếp đi, từ qua đến giờ khó khăn lắm mới được chợp mắt một chút, thôi thì
tranh thủ ngủ tý vậy.
Khoảng chừng tầm hơn mười lăm phút sau,
Trịnh Cảnh Hiên lay lay Vân Nghê, nói thì thầm vào tai cô kêu cô mau
dậy, Hành động của y có chút ám muội, nhưng cũng may không một ai nhìn
thấy. Chỉ có mỗi Vân Nghê, vừa mở mắt ra đã giật mình. Khuôn mặt thì vẫn giữ vẻ đường hoàng, nghiêm chỉnh nhưng hai bên tai của cô đã đỏ ửng cả
lên, trong lòng thì như có viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng
lăn tăn, rung động nhẹ nhàng. Cô đẩy Trịnh Cảnh Hiên ra, vội vàng đứng
dậy đến nỗi đầu cộc cả vào nóc xe ngựa. Trịnh Cảnh Hiên bật cười, y đứng dậy xoa nhẹ đầu cho Vân Nghê, đoạn hơi khom lưng xuống thêm một chút
nữa, một tay che giữa đỉnh đầu Vân Nghê và nóc xe, một tay mở cửa đỡ cô
xuống.
"A Tửu, chúng ta đi thôi. "- Vừa nói y vừa đưa bàn tay ấm áp của mình ra chờ đợi.
Nhưng trái lại với mong đợi của y, Vân Nghê không nắm lất mà loay hoay tự
mình bước xuống: “Gì…gì mà chúng ta chứ? Ta và huynh chỉ là… Ấy từ từ
đã”
Không đợi cho Vân Nghê kịp nói hết câu, Trịnh Cảnh Hiên đã bá đạo nhấc bổng Vân Nghê trên tay, bước vào trong. Được bế tất nhiên là
ai cũng thì rồi, chỉ là y bế cô như bế một tiểu công chúa vậy, hơn nữa
rõ ràng y còn chưa khỏe hẳn mà lại bế cô một cách nhẹ nhàng như vậy
khiến cô có chút ngại ngùng.
Cả thân hình nhỏ bé, lọt thỏm trong
chiếc áo khoác rộng thùng thình yên vị nằm trên tay Trịnh Cảnh Hiên, ôm
chắc lấy người con gái nhỏ bé ấy vào sát người, tâm tình của Trịnh Cảnh
Hiên vẫn chẳng tốt hơn là bao, y sải những bước dài đến sân rồng. Y có
chút khó chịu trong người, cô vậy mà lại phản bác lại hai từ “chúng ta”
này ư? Khi trước y nói sẽ chịu trách nhiệm với cô, sẽ yêu thương cô cả
đời, sao cô lại không có ý kiến đi? Sao lại phải đợi đến tận bây giờ?
Hay khi đó Vân Nghê chỉ đơn giản nghĩ đó là một lời nói qua loa, không
đáng để tâm?
“Được rồi, đến nơi rồi, mau thả ta xuống đi.”
Trịnh Cảnh Hiên nhìn cô, khẽ thở dài một hơi, xem ra y còn phải cố gắng nhiều lắm…hay là đi thỉnh giáo Tô Tử Lan…?
Thả cho Vân Nghê đứng xuống, Trịnh Cảnh Hiên kéo lại áo choàng của cô cho
nghiêm chỉnh. Y dường như không kìm lòng được mà dùng tay che đi đôi mắt của Vân Nghê.
“Mắt của nàng rất đẹp, như vì sao trên bầu trời
vậy. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta…sẽ không kiềm được lòng mình mà
đưa nàng về phủ mất… Ta vào bên trong trước, điện Diên Khánh có hai điện phụ ở bên cạnh là Chiêu Nhân điện và Chiêu Dương điện, nếu nàng lạnh có thể qua đó ngồi cho ấm. Đừng chạy lung tung cẩn thận lạc.”
Vân
Nghê đẩy bàn tay đang che mắt mình ra, khẽ nheo lại mà gật đầu. Trịnh
Cảnh Hiên cũng mỉm cười mà bước vào bên trong. Y vừa đi, Mộ Thanh Sơn đã xuất hiện sau lưng, không phải là Pipi đang lơ lửng bay bên vai cô.
“Đây là không có tác dụng phụ mà cô nói sao?”
“Ta cũng không biết nữa, chắc… là sẽ ổn thôi…”
Vân Nghê ở ngoài ngoan ngoãn cùng Pipi chờ, Trịnh Cảnh Hiên đã bước vào
trong, hai hàng tả hữu đã tề tựu đông đủ, y đứng vào vị trí của mình.
Chỉ một lúc sau quan nội thị đã đã hô vang báo hiệu hoàng thượng đến. Bá quan văn võ, tả hữu hai bên nhất tề đồng loạt quỳ xuống hô vang.
Mọi người lục tục đứng dậy, thái tử các vị vương gia, cùng Trịnh Cảnh Hiên
đều thu lễ, khác với các quan lại, bọn họ được quyền đứng hành lễ mà
không cần phải quỳ. Trịnh Cảnh Hiên và Hoắc Du được giao việc ở kinh
thành nên hiện tại chẳng có gì để báo cáo lên cả. Nhưng ở những nơi khác thì lại khác. Cuối năm nên công vụ cũng bề bộn hơn, nào là quà cáp từ
các nơi gửi đến, hàng hóa được chất cao như núi ở các bến cảng. Thuyền
bè bình thường còn dễ sắp xếp an bài, nhưng đến gần Tết cái là như thể
bến cảng bị thu nhỏ vậy, tàu thuyền ùn ùn kéo đến, của nơi này chưa kịp
đi thuyền của nơi khác đã đến. Rồi cả những công việc bị tồn đọng, chưa
giai quyết xong cũng thi nhau kéo về. Khâm thiên giám cũng như muốn ép
con người đến phát điên, bọn họ dâng lên một bản danh sách liệt kê hàng
loạt những thứ cần chuẩn bị cho năm nay, rồi cả kế hoạch các bước phải
thực hiện trong lễ tế trời đêm Trừ Tịch. Gọi là tế trời, chứ thực tế
theo như thời bây giờ chính là làm cơm giao thừa, cơm Tất Niên.
Trong lúc mọi người bàn tán sôi nổi, hoàng thượng ngồi chống tay xem hai bên
tả hữu cãi nhau việc nào quan trọng thì có một tiểu thái giám chạy vào.
Xem dáng vẻ thì có vẻ như là mới tịnh thân vào trong cung. Y lóng nga
lóng ngóng bước vào, quỳ mọp xuống tâu.
“Bẩm hoàng thượng, tuyết đã rơi rồi.”
Mọi việc xung quanh như chợt ngưng lại, mọi người yên lặng theo sau hoàng
thượng ra ngoài ngắm tuyết rơi. Đây là thói quen hằng năm của hoàng
thượng, nhưng chẳng biết từ lúc nào nó đã trở thành một nét văn hóa rất
riêng của Yên quốc. Cứ mỗi độ tuyết rơi, nhất là tuyết đầu mùa, mọi
người thường tạm thời dừng hết các công việc đang làm lại, ngắm nhìn
những bông tuyết đầu mùa rơi, uống một chén Thiệu Hưng tửu đã được hâm
nóng. Tất nhiên là thói quen thì rất khó bỏ, buổi trầu được tạm thời
dừng lại, hoàng thượng đi trước, nối gót là thái tử cùng các vị vương
gia, theo sau là bá quan văn võ tả hữu hai hàng, cuối cùng là các quan
nội thị. Vừa bước ra ngoài đã có các vị thái giám mang Thiệu Hưng tửu
nóng ra, chưa kịp nhấp một ngụm thì bọn họ đã xì xào.
“Vị tiểu thư nào kia? Sao lại ở đây, lại còn là trong khi trời tuyết rơi lạnh như này chứ?”
“Sao lại để một cô nương ngang nhiên đứng trước sân chầu như này? Người đâu? Đưa vị tiểu thư đó xuống đi…”
“Ấy, đợi đã, nhìn kỹ thì, hình như vị tiểu thư đó chính là Dung Nguyệt quận
chúa. Sao Dung Nguyệt quận chúa lại ở đây? Lại còn đứng ở sân rồng dưới
trời tuyết rơi như này? Mau lên, mau đưa quận chúa vào trong.”