Ngay hôm sau, mới sáng sớm trong phủ đã ồn ào, hướng phòng khách nhưng tiếng nhao nhao thi nhau vang lên, người của Vạn Hoa lâu ra vào "nhộn nhịp".
Tiếng nói thi nhau vang lên, tiếng gọi, tiếng nhờ vả, rồi cả tiếng của
đạo cụ múa va vào nhau kêu lên leng keng. Tiểu Hạnh, A Tú cùng mọi người vội vàng trang điểm thay vũ phục, Tình Nhi thì đang vật lộn với chỗ mặt nạ hóa trang của mình. Tình Nhi đang gặp khó khăn trong việc trang điểm cho lớp hóa trang của mình.
"Tiểu ma ma, xe ngựa tới rồi chúng ta xuất phát thôi"
Tiểu Tiểu Dương vang lên từ bên ngoài, tất cả mọi người đều trở nên vội vàng hơn. Tình Nhi cũng mang theo tâm trạng giống bọn họ mặc dù mục đích cô
và bọn họ không giống nhau. Mang theo đạo cụ lên xe ngựa, Tình Nhi cùng
vũ đoàn ngồi trên xe ngựa với tâm trạng phấn khởi tất cả mọi người cùng
nhau tiến vào cung.
Phải tầm nửa canh giờ sau, Vân Nghê mới tỉnh
dậy, đúng hơn không phải cô tự mình tỉnh dậy mà là được gọi tỉnh. Vân
Nghê lúc đó còn đang cuốn chăn thành con sâu, một con sâu màu vàng óng
lăn qua lăn lại trên đệm được trải dưới nền. Người gọi Vân Nghê dậy cũng không ai khác chính là Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn Nhi. Trịnh Cảnh Hiên thì
không có kinh nghiệm gọi Vân Nghê, vẫn cứ giọng nhẹ nhàng dịu dàng và
đều đều để gọi cô, với chất giọng như vậy thì quả thật là không khác gì
đang cố gắng ru Vân Nghê vào giấc ngủ sâu. Mẫn Nhi có kinh nghiệm hơn
Trịnh Cảnh Hiên nhiều, muốn gọi tiểu thư nhà mình dậy cách đầu tiên cứ
tóm lấy hai tay của Vân Nghê kéo mạnh lên là được.
Cũng chẳng mất bao lâu để Vân Nghê có thể thay đồ trang điểm, đeo lên chiếc khăn che
mặt, che đi dung nhan của bản thân, Vân Nghê leo lên xe ngựa cùng với
Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn nhi ngồi ở bên ngoài cùng đến hoàng cung với thân phận là ái nhân của Trịnh Cảnh Hiên. Thực ra cũng giống với kiểu ra mắt thời hiện đại thôi, đến gặp gỡ phụ huynh, cùng mọi người ăn một bữa cơm vậy là có quen biết rồi. Khi đến thương có mang theo quà gặp mặt, Vân
Nghê không biết phải tặng quà gì cho hoàng tộc vì vậy chỉ đành tặng cho
hoàng thượng cùng hoàng tộc một vị công chúa tiền triều thôi.
Đến
hoàng cung cũng là gần trưa, mọi người được phân phó đi nghỉ ngơi trước, dọc đường đi hai người bọn họ gặp không ít người, tiếng xì xầm bàn tán
quanh hai người bọn họ cũng nổi lên. Trịnh Cảnh Hiên thì làm như không
nghe thấy, cứ vậy lướt qua bỏ lại sau lưng hết tất cả những lời bàn tán. Vân Nghê với Mẫn Nhi cũng thuận theo Trịnh Cảnh Hiên bỏ ngoài tai những lời nói xì xào bàn tán ấy dọc đường đi chỉ chú ý đến phong cảnh xung
quanh, đúng là hoàng cung có khác thật quá là đẹp đi. Nếu so với hoa
viên của Tiêu Dao vương phủ thì với Uyển Viên của hoàng cung đúng là một chín một mười, hoa thơm cỏ lạ mọi thứ đều có hết sức đẹp mắt và thu
hút.
“A Hiên....muội tưởng thọ yến của hoàng thượng sẽ tổ chức cả
ngày? Tại sao bây giờ đã gần trưa rồi mọi người vẫn có vẻ bình thản
vậy?”
“Thọ yến của hoàng thượng đúng là thường tổ chức cả ngày,
buổi sáng sẽ tổ chức các hoạt động giao lưu giữa hoàng tộc, các công tử
tiểu thư, các vị sứ thần từ các nước với nhau. Buổi trưa và chiều sẽ là
khoảng thời gian tự do để mọi người vui chơi nói chuyện với nhau. Đến
buổi tối thọ yến mới diễn ra. Vì những năm trước, ta thân thể bất tiện
nên được đặc cách không nhất thiết phải tham gia, đến thọ yến buối tối
dù ta có đến hay không cũng không ai quan tâm. Sáng nay ta thấy nàng ngủ ngon không nữa đánh thức cho nên bây giờ mới đến. Ta nghĩ nàng lần đầu
đến hoàng cung sẽ rất tò mò và vì hiện tại thân phận của nàng có chút
không rõ ràng cho nên để tránh phiền phức không đáng có ta chọn thời
gian ít người nhất để đến.”
“Ồ ra là vậy, A Hiên đa tạ huynh, đã phiền huynh rồi. Nhưng mà vậy thì liệu có chỗ cho chúng ta nghỉ lại không?”
“....Chắc là có, thông thường trong hoàng cung sẽ có những cung điện trống,
thường dùng để cho sứ thần hoặc khách của hoàng tộc nghỉ lại. Cho dù
không có nơi được chuẩn bị sẵn cho chúng ta thì vẫn có cung điện trống
để chúng ta nghỉ lại.”
“Nếu vậy thì phải phiền Tiêu Dao vương giúp một tay đọn dẹp điện trống rồi tại vì đã là ‘trống’ thì ắt ít nhiều sẽ
có bụi bẩn, một mình...muội cùng Mẫn Nhi dọn không có suể, vẫn cần có
người giúp đỡ nữa.”
Vân Nghê hơi nhếch mép, bĩu môi, hứ cô ghim rồi đấy. Bọn họ cứ vừa đi vừa
nói chuyện với nhau chẳng mấy đã đi đến Dưỡng Tâm điện, nơi nghỉ ngơi
của hoàng thượng. Giờ này chắc Yên quốc chủ đã đi nghỉ trưa rồi, Trịnh
Cảnh Hiên cũng không muốn phải làm phiền vào lúc này nhưng cũng không
thể tự nhiên lao vào thọ yến của người ta đượcm phải báo trước câu đã.
“A Tửu, nàng ở ngoài này đợi ta.”
“Được, huynh cứ đi đi.”
Trịnh Cảnh Hiên cười nhẹ xoa đầu Vân Nghê, chỉnh lại trang lại y phục rồi nói to.
“Nhi thần Cảnh Hiên, xin thỉnh an phụ hoàng.”
“Vào đi Hiên Nhi” – từ bên trong có tiếng nói vọng ra, tuy nói là vọng nhưng nghe rất có lực, giọng nói đó trầm ấm mà uy nghiêm, có nét nghiêm nghị
nhưng cũng mang theo âm điệu vui vẻ không thể giấu được.