Vân Nghê ngồi đó, im lặng mà đỏ mặt. Trịnh Cảnh tuy mắt vẫn chưa nhìn rõ
nhưng vẫn lờ mờ nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Y lên tiếng phá
vỡ bầu khong khí yên lặng
"Tô tiểu thư, đa tạ cô đã chữa trị khỏi cho tại hạ"
"...."
"Tô tiểu thư?"
"Huynh nói dối...."
"Hả...?"
"Đôi mắt của huynh ta có thể nhận là chữa khỏi cho huynh nhưng đôi chân của
huynh rõ ràng không phải do ta chữa. Trịnh Cảnh Hiên, có phải huynh đã
không thể khống chế được độc dịch hồn trong cơ thể huynh nữa rồi đúng
không?"
"......Haha Tô tiểu thư cô nói gì vậy chứ? Không thể nào có chuyện đó được..."
"Trước đây để áp chế sự phát tán của độc Dịch Hồn, huynh đã dùng nội lực ép
toàn bộ độc tốc xuống hai chân vì vậy huynh mới không thể đi đứng được.
Còn hiện tại huynh chắc chắn đã không thể áp chế được độc tính nữa,
khiến nó lây lan ra toàn thân. Trịnh Cảnh Hiên huynh có từng tin vào ta
không? Huynh có từng tin rằng sẽ có người chữa khỏi cho huynh không?"
"Tiểu thư nói gì vậy tất nhiên là ta tin rồi. Chẳng phải tiểu thư dã chữa khỏi cho đôi mắt của ta sao?"
"Không hề, huynh chưa từng tin tưởng ta. Huynh nghĩ rằng ta chữa được cho đôi
mắt của huynh là một sự trung hợp ngẫu nhiên đúng không? Nếu huynh tin
tưởng ta, lúc huynh phát độc huynh đã nói cho ta biết rồi. Nếu huynh tin tưởng ta có thể chữa khỏi cho huynh vậy huynh đã nói cho ta biết tình
trạng độc tính trong cơ thể huynh rồi, ta sẽ không phải tự mình đi nghĩ
đủ mọi tình trạng có thể xảy ra rồi. Nếu huynh tin tưởng ta thì ngay từ
đầu huynh đã nói cho ta biết để ta có phương hướng điều trị bệnh tình
cho huynh rồi."
Vân Nghê nói
đến đây cổ họng như nghẹ lại, nước mắt ứa ra. Gì chứ cô cũng tủi thân
lắm đó, mình thì dốc lòng dốc sức cứu người, người ta lại không tín
nhiệm mình. Phu quân tương lai của mình ở ngay trước mắt tính mạng nguy
hiểm mà mình chỉ có thể giương mắt nhìn y chết dần chết mòn. Mĩ nam ở
ngay trước mặt không ăn được thì thôi bỏ qua đi vậy mà còn phải tận mắt
chứng kiến y dần dần biến mất không khóc sao được chứ, tiếc hùi hụi luôn đấy chứ.
Trịnh Cảnh Hiên sửng
sốt, cô ấy, Tô Vân Nghê, Tô tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tô phủ vậy mà lại rơi nước mắt vì một người lạ mới gặp cách đây mấy ngày sao?
Đây.........chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy.....ta lại....Haizz
Trịnh Cảnh Hiên cầm lấy chiếc khăn tay từ trong người ra một chiếc khăn tay,
dù hơi chần chừ nhưng y vẫn vươn tay đến phía trước nhẹ nhàng lau nước
mắt cho cô. Vân Nghê hơi ngạc nhiên, Trịnh Cảnh Hiên vậy mà cũng có lúc
như vậy.
"Tô tiểu thư, xin lỗi cô. Không phải là ta không tin tiểu thư mà là quả thực bệnh của ta không thể chữa được."
"Nếu ta nói ta có cách chữa khỏi thì sao?"
"Không thể nào đâu, tiểu cô nương à, ta nói rồi không phải ta không tin cô, mà là bệnh của ta không thể có cách chữa."
"Được vậy chúng ta cá đi. Nếu ta chữa khỏi được cho huynh vậy huynh phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
"Vậy nếu trận cá cược này cô thua thì sao?"
"Vậy ta sẽ bồi táng cùng huynh"
"Nói bậy......Tô tiểu thư cô còn chưa làm lễ cập kê sao có thể tùy tiện nói gở như vậy chứ?"
"Không phải ta nói gở. Rất có thể nếu huynh chết đi vậy ta cũng không thể xuất hiện được nữa"
"....."
Vân Nghê thấy y không trả lời liền ngó lên, ai ngờ đâu khuôn mặt của Trịnh
Cảnh Hiên đỏ lựng còn hơn lòng đỏ trứng gà. Ủa cô lại nói sai gì nữa
sao? Sao mặt y đỏ lựng vậy? Chẳng lẽ bị sốt? Nghĩ vậy cô đặp tay mình
lên trán y, vẫn bình thường mà ta. Ai dè mặt Trịnh Cảnh Hiên đỏ càng tợn hơn.
"Khụ...Tô tiểu thư cũng
không còn sớm nữa, một cô nương như cô ở lại phòng một nam nhân thì
không hay. Tiểu thư vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi thì hơn."
"Ò vậy thôi ta đi trước huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.....À không được huynh mau đi nghỉ trước đi, ta còn một số việc phải làm nữa lát sẽ ngủ sau."
"Một tiểu thư như cô có việc chỉ cần giao phó cho hạ nhân làm là được rồi sao phải đích thân đi làm nữa?"
"Huynh không cần phải quan tâm, mau đi nghỉ ngơi đi"
Vân Nghê kéo Trịnh Cảnh Hiên, đẩy y lên giường. Dưới khuôn mặt đỏ lựng và
ánh mắt ngạc nhiên của Trịnh Cảnh Hiên, cô nhoài người kéo lấy tấm chăn
đắp lên cho y.
"Được rồi huynh nghỉ ngơi, ta đi trước nha"
Vân Nghê đường hoàng đi ra ngoài đóng cửa lại. Lúc bước ra cô gặp Trịnh
Cảnh Vũ đã đứng đó từ bao giờ. Thấy cô bước ra, y vội quay người cười
khúch khích chạy đi. Một đầu đầy dấu hỏi chấm cô thắc mắc hắn bị chập
mạch à?
"Pipi?"
"Ơi, gọi gì bổn tọa đó?"
"Đám sát thủ hôm nay là sao vậy?"
"Ta cũng thắc mắc vì trong cả nguyên tác hay cốt chuyện của hệ thống đều
không có sự kiện này. ta chỉ sợ các nhân vật trong chuyện phát triển suy nghĩa riêng của bản thân mình"
"Nếu quả thực như vậy không phải rất vui sao? Ít nhất thì ta không phải đối đầu với những cái máy khô khan."
"Cô không sợ bị mấy cái đầu đầy âm mưu đấy dìm chết à?"
"Chết thì thôi có sao đâu, đằng nào ta cũng chết một lần rồi, thêm lần nữa thì sao đâu"
Pipi nhìn cô ánh mắt không thể tin được, phũ cũng phũ vừa thôi chứ, hơn nữa
lại còn là người cùng chiến tuyến với mình thật buồn mà.