Tôi lờ mờ tỉnh dậy bởi ánh sáng ngoài rèm cửa. Cả thân người nhức mỏi không thôi, bên dưới cũng nhói âm ỉ. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa bờ lưng trần
của tôi khiến tôi dần thấy thoải mái.
“Còn sớm. Em ngủ thêm tí đi.”
Tôi ậm ừ vài tiếng, lại rúc vào lòng của Quốc Ân mà thiếp thêm lần nữa. Tối qua, tôi đã vượt giới hạn với anh. Tôi không hề ngại khi bị nói có mối
quan hệ gì với người máy vì hiện tại, anh không khác gì một người bình
thường. Anh quan tâm đến từng cảm xúc của tôi, vô cùng nhẹ nhàng và giúp tôi thoải mái.
Một lát sau tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống
không. Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn về hướng ghế đối diện thì thấy anh đang
trong tình trạng y hệt cái đêm tôi phát hiện ra anh là người máy. Cả
người anh phát ra vầng ánh sáng xanh huyền ảo, sau cổ cắm một sợi dây
điện dài. Bên phía cánh tay hiện thời gian sạc còn hơn nửa tiếng.
Vì thế, tôi không tiện làm phiền anh. Tôi nhẹ nhàng bước xuống giường rồi
đi vào nhà tắm. Hông mỏi nhừ nhưng tôi không yếu quá mức để té đập mặt.
Dù đã được anh lau người qua nhưng khi xã qua một làn nước, tôi lại
thoải mái hơn khác nhiều.
Nhìn vào trong gương, những vết ửng đỏ
có khắp nơi trên người khiến tôi ngượng cả mặt. Không ngờ tới một người
máy mà cũng không thể kiểm soát bản thân như thế. Tôi vẫn còn nhớ rõ
gương mặt ửng hồng của anh cùng ánh mắt chứa đầy tình ái. Anh rất nhẹ
nhàng nhưng rồi quần quật tôi cả đêm không khác gì một người thừa sự ham muốn. Tôi không ghét điều đó, ngược lại thích vô cùng.
Tôi bước
ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy thời gian sạc trên cánh tay chỉ còn lại một
phút thì lập tức nảy ra ý đồ xấu. Tôi nhón chân, len lén đi lại gần anh
rồi quỳ xuống giữa hai chân anh hệt như một con mèo nhỏ chuẩn bị làm
chuyện xấu.
Quốc Ân từ từ mở mắt, khẽ rùng mình một cái vì một
loại khoái cảm đánh úp. Anh nhìn xuống, vô cùng bất ngờ khi thấy tôi
đang cẩn thận ‘chăm sóc’ thằng em nhỏ. Một đêm hăng say kia làm tôi biết được nơi này đã được thiết lập không khác gì bộ phận nam tính của đàn
ông. Nó có các sợi dây giúp gia tăng cảm xúc và tạo ra luồng điện nhè
nhẹ để người máy hơi tê liệt.
“Khoan đã…” Anh thở dốc, vừa muốn đẩy đầu tôi ra vừa sợ làm tôi đau nên chỉ có thế đặt tay lên đầu tôi mà xoa nhẹ.
Thế là cả ngày hôm đó, tôi và anh chỉ ở trong khách sạn, chơi đùa với nhau
rồi ăn uống rồi lại đánh một giấc say. Anh mát xa eo tôi, không chịu
được cảnh tượng tôi nhức mỏi mà bắt đầu đề ra lịch trình ‘yêu’. Dù tôi
phản đối cỡ nào, anh cũng chỉ định rõ số lần cho một tuần khiến tôi muốn khóc thét. Bạn trai ngon lành ở bên cạnh có tác dụng ngắm nhìn mà không được làm gì.
Yêu đương với người máy là một trải nghiệm thú vị.
Nhưng nó không khác gì hai tháng qua, có chăng chỉ là tôi thích ôm ấp
anh nhiều hơn và cùng anh tạo ra những buổi hẹn hò lãng mạn.
Quốc Ân được thẳng cấp lên làm bạn trai chính thức nền dường như
sức lực đem ra nhiều hơn mấy phần. Anh chăm tôi càng lúc càng kỹ khiến
tôi tăng cân không ít. Thậm chí tôi không được đụng vào bất kỳ việc gì
nên chỉ có thể lẽo đẽo sau lưng anh mà chọc phá. Cho tới khi bị anh hôn
đến hết hơi, tôi mới chịu ngồi yên một chỗ.
Ngày hôm đó, tôi lần
nữa gục trên bàn giữa phòng khách, bị một đống bản thảo đè bẹp. Anh rót
cho tôi ly sữa, ngồi xuống bên cạnh và xoa bóp hai bên vai của tôi. Tôi
thừa cơ hội, chui hẳn vào lòng anh mà hưởng thụ cảm giác được chăm sóc
tận tình.
“Lần này em phải vẽ tới cái gì à?” Anh thắc mắc.
Tôi lắc đầu, dạo gần đây tác giả sư phụ càng lúc càng hài lòng về tay nghề
của tôi. Có điều là công việc nhiều hơn khiến tôi phải tăng ca nhưng
lương chẳng bao nhiêu. Xương sống của tôi cũng điên cuồng kêu gào muốn
nghỉ ngơi sau khi duyệt hàng ngàn nội dung truyện.
Quốc Ân ấn ngón tay vào lưng tôi, hôn nhẹ lên cổ tôi một cái rồi bảo: “Hay em nghỉ làm
đi. Em có thể tự lập nghiệp. Có anh ở đây giúp em.”
“Tự lập nghiệp á? Nhưng em biết làm gì bây giờ?” Tôi thắc mắc, chỉ bâng quơ hỏi mà
thôi chứ không thật sự có ý định bỏ công việc hiện tại.
Nhưng
dường như anh vô cùng kiên định với điều đó: “Nhà em có vuông tôm lớn
mà. Em có thể mở vựa tôm cung cấp sỉ lẻ ở đây, đồng thời phát trương tên tuổi của nhà.”
“Điều đó không hề dễ…” Tôi nhíu mày, nếu anh kêu
tôi mở một cửa hàng nhỏ về thời trang hay buôn bán gì đó may ra tôi còn
có thể suy nghĩ lại.
Tuy nhiên, tôi đã sai lầm về việc bỏ qua ý
định của Quốc Ân. Trong lúc tôi ngủ say, anh ở một bên bắt đầu lên từng
bước cho kế hoạch lập nghiệp của tôi. Nó chỉnh chu đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân có thể thử sức. Với nguồn vốn tôi tích lũy bấy lâu nay,
tôi bắt tay vào từng việc nhỏ cùng sự giúp đỡ của người nhà và của anh.