Ngu Tinh Hà rời khỏi căn phòng,cậu muốn rửa mặt một lát nên đã đến nhà vệ sinh.
Cậu vặn vòi nước ra,khi nhìn thấy dòng nước trắng tinh khiết đang chảy
xuống kia Ngu Tinh Hà lại nhớ đến lời Đỗ Minh Nhật nói trước khi mình
rời đi,"Cõ lẽ thứ này chả phải thuốc tẩy hay khử khuẩn gì đâu.Nếu anh có đến mấy địa điểm công cộng thì đừng sử dụng nước ở đó.Sau khi về nhà
hai ta sẽ nói chuyện với nhau."
Ngu Tinh Hà chẳng hiểu sao mình
lại lưỡng lự khi nhớ đến lời nói của Đỗ Minh Nhật,cuối cùng cậu vẫn
quyết định đóng vòi nước lại,mệt mỏi nhìn vào gương sau đó đưa hai tay
lên xoa mặt định về phòng mẹ mình.
"Cậu vẫn còn ở đây à?Cậu bảo sẽ đến đây cùng mình mà?Hai đứa chúng mình sẽ chạy trốn,đừng cho Minh Nhật biết nhé!Cả bé vàng nữa nè."
Ngu Tinh Hà giật thót tim,ngay lập
tức bỏ hai tay ra,nhìn xung quanh nhưng đáp lại cậu là một không gian
tĩnh mịch,yên ắng đến đáng sợ,giờ vẫn còn là buổi sáng nhưng lại chẳng
có ai ở đây kể cả người nhà đến thăm bệnh nhân.
Kể ra ba thứ Ngu
Tinh Hà sợ nhất trên đời mình,sợ mất gia đình,sợ cô đơn khi không có bạn bè hay ai kề bênh và sợ ma quỷ,à không,ma quỷ phải là thứ hai mới đúng
vì Ngu Tinh Hà vốn không có bạn bè vẫn sống đc đến bây giờ nhưng gặp quỷ chắc chắn sẽ mất mạng mất.
Giọng nói kia vẫn vang lên,âm điệu trở nên tha thiết kèm theo một chút buồn bực như đang làm nũng với người
thân thiết của nó,người đó lại chính là Ngu Tinh Hà,"Tớ muốn chơi xích
đu lắm,muốn chơi với mèo con nữa.Đi nào,mèo con!"
Nó không ngừng
thúc giục cậu,điều đáng sợ là âm thanh này không phải vang bên tai hay ở đâu khác mà chính là ngay trong đầu cậu,tại giờ khắc này Ngu Tinh Hà
đang được nghe một giọng nói khác phát ra từ chính người mình.
Miệng cậu không ngừng mấp máy,nỉ non:"Cậu bảo nếu cậu làm chủ sẽ cho tớ đi
xem mèo cơ mà.Đúng là chỉ biết nói thôi nhỉ!Cơ mà vì cậu cũng là tớ nên
tớ sẽ không giận đâu."
Ngu Tinh Hà trợn mắt nhìn khuôn miệng mình
đang không ngừng chuyển động qua gương,nỗi kinh hãi tột cùng thể hiện
thông qua đôi mắt mà khuôn miệng cong lên chẳng hài hòa với nhau gì cả.
Ngu Tinh Hà siết chặt tay,gồng sức lấy lại quyền làm chủ cơ thể,hét lên:"A!A!A!Mày là ai?"
"Là ai?Đúng rồi,ai nhỉ?",Ngu Tinh Hà ở trong gương nghiêng đầu mỉm cười như đang tự hỏi.
Ngu Tinh Hà sợ đến nỗi trào cả nước mắt,là quỷ sao,nhưng mà cái này còn đáng sợ hơn cả quỷ mà cậu biết.
"Lấy quyền làm chủ cơ thể mà lại quên đi tớ thì thật là,đồ tồi.Hai ta chẳng phải là anh em sao?"
Ngu Tinh Hà rung bần bật,"Anh...anh,em...?"
"Cậu đã bảo tớ rằng ta không phải bạn bè vì có chung dòng máu vì thế chính là anh em a."
Ngu Tinh Hà:"Anh...anh,em gì cơ chứ..!."
Cậu cảm thấy mình bị điên rồi,Ngu Tinh Hà nhìn gương mặt mình
trong gương,nó đang dần biến đổi thành một đứa bé trai,thoạt nhìn chỉ
mới có năm tuổi.
Đứa bé này rất giống cậu nhưng nếu nhìn kĩ rõ ràng nó không phải là cậu,ánh mắt thâm hiểm chứa đầy sát ý đã nói lên tất cả.
Ngu Tinh Hà bật khóc nức nỡ,cậu ngã xuống sàn:"Oa...hu,hu...mày là ai!Sao,hức...sao lại đến đây!"
Đứa bé như đang phá vỡ ranh giới giữa hai thế giới,từ trong gương bước ra
đứng trước mặt Ngu Tinh Hà,cậu ta lấy tay túm lấy cổ áo của cậu,"Đừng
ngạo mạn,tôi là người mở ra cánh cổng cho cậu đến với thế giới này.Cậu
chỉ là công cụ để tôi có thể thấu hiểu được cảm xúc của bọn họ thôi.Đáng tiếc,bởi vì ta quá giống nhau nên cậu cũng chỉ làm được đến đó.Tôi sẽ
quay lại sớm thôi,em trai của anh đừng đi đâu nhé!"
Ngu Tinh Hà bị thúc mạnh,lần nữa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo,một bác lao công đã lay cậu dậy.
Ngu Tinh Hà như vừa gặp quỷ chằng nói chẳng rằng chạy thục mạng ra phía cửa,còn làm bác lao công ngã mạnh.
Cậu chạy thẳng về phái trước,trong đầu ong ong,cả cơ thể run lên vì sợ
hãi,Ngu Tinh Hà cố nhớ lại chuyện ban nãy nhưng dần nhận ra mình chẳng
còn nhớ gì hết.
Ngu Tinh Hà chần chậm dừng lại,cậu cố gắng tái
hiện đoạn hồi ức vừa nãy ngay trong tâm trí mình,rõ ràng cậu vào nhà vệ
sinh vì muốn rửa mặt cho tỉnh táo,sau đó thì...
Cậu đột nhiên tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm vật trên sàn nhà vệ sinh?
Ngu Tinh Hà tự nghĩ chắc có lẽ bản thân quá mệt mỏi nên mới ngất ra sàn,có
điều,cảm giác ớn lạnh toàn thân vẫn còn đó,không phải thần trí mệt mỏi
như lúc ban đầu,bây giờ cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Ngu Tinh Hà đứng
tại chỗ gãi gãi đầu không biết bản thân vừa trải qua loại chuyện gì chỉ
đành về phòng mẹ mình đang nằm để chăm sóc bà.
Các y tá và bác sĩ ở đây rất tận tình,chăm sóc Trần Bình rất kĩ lưỡng,chỉ có điều chiếc bàn
bênh cạnh giường còn hơi trống,cậu tự hứa lần sau quay lại sẽ đem chút
quà gì đó đến cho bà.
Ngu Tinh Hà rời đi,lúc về còn chạm mặt bác
lao công ban nãy,cậu lễ phép cúi chào nhưng bác ấy lại chủ động né tránh khiến cậu thấy khó hiểu.
Bác lao công thấy cậu lướt qua mình mới
chầm chậm quay đầu lại nhìn,bác lao công nhớ lại cảnh tượng ban nãy,Ngu
Tinh Hà nằm trên sàn bất động,khi bác lại gần thì thấy cậu chuyển
động,hai mắt nhắm nghiền,khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị.