Khi Lục Hữu Diên đến nơi thì cũng là 12 giờ rưỡi đêm, tại một cửa
hàng đồ ăn nhỏ xuyên đêm, bên trong còn có một bà chủ và cậu con trai
của bà ta.
Yến Hoa mắt nhắm mắt mở, cả cơ thể không còn tỉnh táo như thường ngày nữa, cô đã quá buồn ngủ rồi.
Tình hình sau đó thế nào dường như Yến Hoa không còn nhớ rõ, chỉ cảm thấy
mọi thứ xung quanh tác động vào cơ thể vô cùng thoải mái, như có sự hợp
nhất không thể tách rời.
Không biết là mơ hay thật, cô có nghe được một âm thanh ấm áp nền nã của nam giới với vẻ vô cùng lưu luyến.
- Càng lớn lại càng bướng bỉnh, ngoan như lúc nhỏ nghe lời anh chẳng phải tốt hơn sao...
Cụ thể thì Yến Hoa chỉ nghe được những từ ngữ quan trọng đó, hình như
người đàn ông này tâm sự với cô khá lâu, lời lẽ cũng khá nhiều, với tình thế khi đó cô lại đắm mình vào giấc ngủ, dĩ nhiên không nghe được
nhiều.
Vốn dĩ Yến Hoa là cô gái ngây thơ hoạt bát, đáng yêu bướng
bỉnh, tình cảm đối với cô mà nói nó như một bài toán nâng cao, có cố
gắng giải thế nào cũng không ra kết quả đúng được.
Mà Lục Hữu Diên là một tay chơi ranh mãnh, Yến Hoa có thông minh thế nào cũng không thể nghĩ mối quan hệ của cô và một người như anh có thể tiến xa hơn. Dù sao gu của Lục Hữu Diên thế nào cô hiểu hết.
Sự chân thành của Lục
Hữu Diên mà nói thì quả là đặt đúng người, nhưng Yến Hoa quá sức ngây
ngô, cho dù có khơi ra một chút thì không thể xác định đúng hướng. Nếu
cả đời không ai nói cho cô biết, cô cũng sẽ không rõ những năm tháng ấy
đã có ai ở bên cạnh và trân trọng mình.
...
Hoa phượng nở
rực cả một phương trời, rõ ràng thời tiết mùa hạ mỗi năm đều nóng bức
đến mệt người, năm nay lại có chuyển biến tốt.
- Tiểu Tịch đâu ?
Hàn Diệp là người đến cuối cùng, căn tin hôm nay không nhộn nhịp như thường ngày nên rất dễ dàng di chuyển, không khí khá thoải mái.
Khoảng
thời gian trước Yến Hoa là người thường xuyên vắng mặt nhưng khoảng thời gian này lại khác, Viên Tịch như vớ phải ổ vàng, dành thời gian rảnh
cho những điều mà cô cho là bổ ích. Những buổi tụ tập như thế này ngày
một ít xuất hiện.
- Bảo bối của cậu đâu ?
Lục Hữu Diên ngoảnh mặt hất cằm, giọng nói thâm trầm không còn cợt nhả như trước.
Có vẻ thời gian đã khiến con người thay đổi đi nhiều thứ là có thật, Lục
Hữu Diên đang dần biến mình trở thành một phiên bản khác. Dĩ nhiên Yến
Huân và Vương Nhậm nhìn ra điều đó, điều cốt lõi là nguyên nhân nằm ở
đâu.
Yến Huân tựa lưng ra ghế, định mở miệng thì phía sau có âm thanh ngọt ngào truyền tới.
- Em tới rồi đây.
Thấy chị em thân thiết của mình xuất hiện, chính xác là 2 tuần Hàn Diệp chưa gặp mặt Viên Tịch lần nào.
- Chị còn tưởng em không đến đấy, lâu ngày không gặp, vẫn vậy.
- Sao chị không biết nói khách sáo gì hết. Có thể khen em xinh hơn được mà.
- Sự thật là không xinh lên chút nào.
Tình chị em chưa nở đã tàn, Viên Tịch nghe vậy xị mặt hất tay Hàn Diệp ra,
thường ngày bọn họ cũng hay đùa giỡn với nhau, những câu nói vui vẻ thản nhiên như vậy cả hai đều không để ý.
Ghế được kéo sẵn, Viên Tịch ngồi xuống ngay cạnh Yến Huân, trước khi cô đến anh có gọi nước và một ít bánh ngọt.
- Woa... bạn trai em chu đáo thật.
Thấy mình được khen, Yến Huân nhếch miệng, thật ra trong lòng anh vui hơn
như vậy nhiều, chỉ là nếu nhảy cẫng lên thì chẳng phải tự làm xấu mặt
mình sao.
Mọi người hôm nay đi chơi chủ yếu nói về những chuyện
trên trời dưới biển, Viên Tịch có mặt cũng chỉ muốn giải tỏa tâm trạng
một chút, hôm nay cô khá kiệm lời.
Yến Huân ngả lưng ra ghế, chân
vắt chéo, hai tay đan vào nhau, các khớp xương hiện ra trên các ngón
tay, vừa quyến rũ lại mê hoặc. Chính vì lý do đó nên sau lưng anh có mấy cô gái lạ hớn hở bàn tán, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng vẫn lọt
vào tai Yến Huân.
- Nhìn kìa, anh trai mặc áo đen đấy, không biết bao nhiêu tuổi rồi, nhìn chững chạc quá.
- Ừ, là đàn anh của năm người kia thì phải.
- Đẹp trai thật, tôi không dám nghĩ nếu nhìn thấy khuôn mặt chính diện của anh ấy sẽ ra sao nhỉ ?
Rõ ràng không chỉ riêng Yến Huân nghe thấy mà cả hội bọn họ đều nghe thấy, ai cũng để ý cả, Vương Nhậm còn khẽ mỉm cười, nhưng chỉ có một người
vẫn đang cặm cụi vào điện thoại.
Yến Huân liếc mắt nhìn Viên Tịch, cô đang làm một số công việc gì đó mà anh không hiểu, toàn là những từ ngữ tiếng Pháp.
Thấy cô không để ý, tròng mắt anh đen hơn, thân trầm hơn, có chút bực bội.
Đám con gái đang bàn tán về bạn trai cô, còn muốn xin số điện thoại làm quen, sao Viên Tịch có thể thờ ơ như vậy được ?
Một lúc sau khoảng chừng vài phút Viên Tịch hoàn thành xong công việc, cô
vươn vai một cái, đặt điện thoại xuống bàn rồi dựa người vào Yến Huân.
Mấy cô gái bàn bên thấy vậy thì ngạc nhiên đến nổi mắt trợn tròn, bọn họ
còn đang nghĩ nếu người ngồi bên cạnh anh cụ thể là Viên Tịch từ nãy đến giờ không có hành động thân mật nên suy luận cuối cùng là bạn bình
thường. Không ngờ cô mới là trùm cuối thực sự.
- Mệt mỏi quá...
Viên Tịch thì thầm đủ để hai người nghe thấy, Yến Huân vừa mới đen mặt
thoáng chốc tươi hơn chút, anh ôm lấy cô, vuốt ve lưng cô.
- Dựa vào anh nghỉ một chút.
Viên Tịch dường như không thỏa mãn, cô ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi anh
trước bàn dân thiên hạ, cuối cùng vẫn là vùi đầu vào lồng ngực.
Bốn người bạn kia thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, Viên Tịch không phải
là người thích thể hiện hay khoa trương cái gì, hôm nay lại tự công khai mối quan hệ, đây đích thực là khẳng định chủ quyền.
Khỏi phải nói, mấy cô gái bên kia không còn đoái hoài gì đến, Viên Tịch chỉ nghe mấy từ than thở rồi mất luôn dấu vết.
- Bảo bối, làm tốt lắm.
Cằm anh cọ xát nhẹ vào đỉnh đầu Viên Tịch, miệng thỉ thủ như đang tán thưởng. Ngữ điệu của anh