Mục đích Viên Tịch đến đây không phải dây dưa với tên khốn này, cô đẩy anh
ta sang một bên, hiên ngang bước vào thư viện. Trước khi đi còn không
quên lạnh giọng cảnh cáo.
- Tôi không tới đây để tìm anh, trong mắt tôi anh không có giá trị đến mức đó. Đừng gây chuyện với tôi nếu muốn sống yên ổn.
Đi vào trong, điều cô ngạc nhiên nhất là Hàn Diệp cũng ở đây. Ban đầu Viên Tịch cũng chỉ nghĩ cô ấy thân thiết với một mình Yến Huân, ai ngờ là
thân cùng một hội.
Biết trước
Viên Tịch sẽ đến tìm mình, Yến Huân vẫn ngồi yên vị trên ghế, lẳng lặng
như không có chuyện gì. Khác với vẻ bình thản của anh trai, Yến Hoa vội
đi đến nắm lấy tay Viên Tịch, cô hâm mộ đã lâu, trước đây gặp mặt là do
nhiều lý do khác, hôm nay mới được gặp trực tiếp để nói chuyện cùng
nhau.
- Viên Tịch, chào cậu, tôi là Yến Hoa.
- Tôi biết, tôi tới đây...
Chưa kịp nói xong, Yến Huân ngồi gần đó lên tiếng, các khớp tay vẫn không ngừng vân vê cây bút bi ở trên tay, chơi đùa với nó.
- Là tôi cố ý đưa nó cho cô, để lần sau nếu cô muốn tìm tôi có thể trực tiếp lên thẳng trên này.
- Tôi nghĩ tôi với anh không nên dây dưa.
Viên Tịch luôn mang suy nghĩ Yến Huân làm mọi chuyện vì mình cũng chỉ vì cô
cứu ông nội, nếu không anh ta cũng không đếm xỉa đến, từ khi nhập học
đến giờ cuộc đời cô như đối đầu với cơn bão, không ngày nào gió yên biển lặng.
Bây giờ biết rõ Yến Huân không liên quan đến cái chết của Viên Mạn, cô càng kiên quyết không
muốn dính líu, Viên Tịch đề cao cuộc sống bình thường giản dị, không
muốn phiền toái, càng không muốn tự mình rước phiền toái.
Ngay lúc ấy Yến Huân muốn níu kéo, muốn lợi dụng việc của ông nội để có
nhiều cơ hội ở bên cạnh, chỉ là tên khốn vừa bước vào ở ngoài cửa không
cho anh cơ hội.
- Đúng đúng...
tôi thấy cọp cái nói đúng. Hai người là bạn bè chẳng phải, người yêu lại càng không, tôi cảm thấy tốt nhất không nên tiếp xúc thì hơn. Huân nữa, cậu mà tiếp xúc nhiều với cọp cái, cậu sẽ giống như tôi đó.
Nói xong, Lục Hữu Diên đưa tay chỉ lên vết thương đỏ ửng trên mặt mình,
nhăn nhó. Riêng Vương Nhậm và Hàn Diệp ngồi bên cạnh lẳng lặng xem kịch
hay.
Yến Huân nghiêm mặt, đưa
mắt lườm Lục Hữu Diên , cây bút trong tay cũng vứt lên trên bàn, cả cơ
thể đứng thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm Viên Tịch cũng đứng cách đó không xa.
- Cô muốn biết điều gì về Viên Mạn, tôi có thể giúp.
Nghe xong câu nói này của Yến Huân, Viên Tịch ngẩn người nhìn anh, cô biết
chắc bản thân chấp nhận dây dưa với anh ta trong khoảng thời gian trước
là vì cái chết của Viên Mạn đã bị lộ. Vì níu kéo cô ở bên mình mà anh ta bất chấp như vậy sao ?
Yến
Huân thừa biết điều đó, thừa biết vì Viên Mạn nên cô mới đồng ý chuyện
căn nhà, đồng ý chuyện đưa đón đi học, đồng ý chuyện tiếp xúc thân mật
với mình. Vì vậy ngay từ đầu Yến Huân không nói thẳng rằng mình không
phải bạn trai cũ của Viên Mạn.
- Tôi có thể tự làm điều đó, không cần anh díu líu đến. Còn cái này, anh cầm lấy, nó không thuộc về tôi.
Viên Tịch đi đến gần Yến Huân, đưa tấm thẻ màu xanh dương quyền lực kia ra
trước mặt anh nhưng anh ta không động đến. Lục Hữu Diên là người đầu
tiên và duy nhất không tán thành việc Yến Huân ở bên cạnh Viên Tịch,
nhìn thấy cô đẩy bạn thân mình ra xa như vậy, anh ta chỉ mừng thầm trong lòng.
Chơi thân bao nhiêu năm, hiếm khi được dịp nhìn thấy Yến Huân bất chấp năn nỉ một cô gái ở bên
cạnh mình mặc dù bọn họ chưa là gì cả. Vương Nhậm lên tiếng nói giúp...
- Chi bằng em cứ đồng ý, thế lực Yến Huân rất lớn, không thể không tìm ra tung tích.
Chuyện của Viên Mạn năm đó nổi tiếng khắp trường, không ai không biết, Vương
Nhậm biết cũng không phải chuyện lạ. Điều anh ta ngạc nhiên là Viên Mạn
là chị gái của Viên Tịch.
Viên Tịch thu lại tấm thẻ trên tay, ánh mắt vẫn rất kiên quyết.
- Không phải em không tin Yến Huân, chỉ là em không muốn liên quan đến anh ấy. Chuyện của Viên Mạn một mình tôi là đủ.
- Em không nên nghĩ một hướng như vậy, trước đây em dính đến Yến Huân,
cho dù sau này không liên quan thì vẫn có nhiều người tìm đến em gây sự. Nếu chuyện Viên Mạn xử lí xong rồi thì sao ? Chuyện em với Yến Huân vẫn được mọi người để ý dù không còn dính líu, ở bên cạnh cậu ấy sẽ an toàn nhất đối với em.
Vương Nhậm
đưa ra lời khuyên, không dễ gì mà anh ta nói nhiều như vậy. Chỉ là anh
nhìn thấy rõ trong đôi mắt Yến Huân lúc nào cũng có Viên Tịch, vì vậy
mới bỏ ra ít thời gian khuyên nhủ. Nếu là người ngoài, Vương Nhậm không
muốn lãng phí làm gì.
Viên Tịch hiểu nhưng cô không muốn như vậy, cô đã tính toán trước nên không cần
người khác tính toán thay cho mình. Chỉ mỉm cười đáp lại lời của Vương
Nhậm.
- Yến Huân, cái này tôi sẽ trả cho chủ nhân của nó.
Nói xong Viên Tịch đặt tấm thẻ xuống bàn, vừa hay nhìn thấy cuốn sách mà Thẩm Hy thích. On the
Revolution of the Heavenly spheres, một trong những cuốn sách kinh điển
và rất đắt hiện nay.
Cô khựng lại vài giây, nhưng vài giây đó lại khiến Yến Huân hiểu ra Viên Tịch đang để ý cuốn sách này.
Anh ngồi xuống ghế, giọng điệu tuy bằng lòng chấp nhận nhưng thực chất anh
biết thừa cô muốn cuốn sách đó, chắc chắn sẽ không rời đi.
- Không còn việc gì nữa thì cô cứ đi đi, tôi không ép.
Viên Tịch nhìn anh, đôi chân tuy rất muốn đi nhưng cô phải hoàn thành tâm
nguyện của Thẩm Hy trước. Nghĩ đi nghĩ lại giống như cô đang làm việc
tốt cho người đã khuất vậy, Viên Tịch lắc đầu không muốn nghĩ nữa, dù
sao Thẩm Hy cũng là người bạn duy nhất, nói chuyện vài ba lần đã thân
nhau, không dĩ nhiên mà quen biết, chắc chắn là nhân duyên.
Mặc kệ mọi người nghĩ gì, cho là mặt dày đi, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.
- Anh có thể cho tôi mượn cuốn sách này không ?
- Được mà...
Lại nữa, đứa em gái trời đánh của anh ta mê mệt Viên Tịch tới nỗi không
màng gì cả, sẵn lòng tặng cuốn sách này cho Viên Tịch. Kế hoạch Yến Huân đã lên sẵn trong đầu, vậy mà...
- Mày...
- Anh à, đừng làm khó người ta chứ. Anh cũng đâu thích sách, cái này là của em mà, là em mượn trước.
Yến Hoa ngây thơ đưa mắt nhìn anh trai đang vô cùng tức giận, cô chỉ nghĩ
anh tức vì Viên Tịch không muốn dính líu đến anh ta chứ không phải tức
vì mình. Yến Huân thở dài một hơi, mặt nặng mày nhẹ gác chân lên trên
bàn.
Viên Tịch không quan tâm
biểu cảm của anh ta, lập tức lấy cuốn sách trị giá gần 2 triệu USD trước mặt Yến Huân. Thiện cảm về Yến Hoa cũng dần trở nên tốt hơn, trong hội
bạn của anh ta thì cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này có lẽ là hiền lành nhất.
- Cảm ơn.
- Tôi học lớp 10B3, có phải cậu học lớp B2 không ?
- Đúng rồi.
- Tốt quá, lớp chúng ta gần nhau đó. Thật ra học lực tôi không tốt cho nên có gì tôi không hiểu tôi có thể qua hỏi cậu không ?
Nhìn đứa em gái giọng điệu mềm mỏng trước mặt Viên Tịch, Yến Huân tức điếng
người ngồi xuống, biết trước như vậy ban đầu anh đã tách hai người họ
ra.
- Học lực của tôi cũng không tốt.
- Hả ?
- Không có gì nữa tôi đi trước.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Yến Hoa tốt thật, nhưng mà cô gái đó là em gái của Yến
Huân, đám bạn bọn họ tốt nhất không thể dây dưa, Viên Tịch đã nghĩ thông trước khi nói.
Cô không phải
là người dễ dàng cho kẻ khác bước chân vào cuộc sống của mình, một khi
đã đồng ý cho người đó bước vào thì phải ở đó mãi mãi. Cô từng bị bỏ
rơi, sợ bị bỏ rơi, sợ những người mình voi trọng sẽ không muốn tiếp tục
mối quan hệ về mình. Dần dần cô cũng trở nên nhạy cảm, bất cứ mối quan
hệ nào Viên Tịch đều xem xét vô cùng cần thận.
Viên Tịch bước ra khỏi thư viện, trước khi đi còn không quên nhìn Lục Hữu Diên bằng ánh mắt hình viên đạn.
"Bịch" Yến Hoa đánh mạnh vào ngực Yến Huân sau khi Viên Tịch rời đi, khuôn mặt bực tức, lời nói vô cùng giận dữ.
- Thật chẳng thể hiểu nổi anh, muốn quen người ta thì phải tìm cách, lấy
lý do là làm bạn hay gì cũng được. Cứ phải để em ra tay, cuối cùng vẫn
là thất bại.
Cãi nhau với cô
chỉ thêm phiền não, mọi chuyện đã tính toán rõ ràng ra đó, vậy mà đứa em gái chính tay hất đổ. Còn nói là giúp đỡ, thật chẳng thể hiểu nổi, Yến
Huân không muốn cãi nữa, anh đã quá quen với tình huống này rồi.