Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Chương 51: Chuyện Tìm Phụ Nữ Nhân Bị Phát Hiện Rồi


trướctiếp

Nụ hôn này tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng cuồng nhiệt, như ngọn lửa bùng cháy trong lòng hai người, lập tức đốt cháy mọi lý trí, xấu hổ, lo lắng thành tro bụi.

Những điều nhạy cảm, thua kém, thận trọng đều biến mất ngay lúc Tư Nhược Trần cảm nhận được bờ môi mềm mại kia.

Sợi dây lý trí gần như đứt mất, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ là phải đoạt lấy người này, điên cuồng chiếm lấy.

Y giữ đầu Quý Thanh Lâm, luồng tay vào tóc hắn, hôn càng sâu hơn.

Một bàn tay khác đặt trên lồng ngực Quý Thanh Lâm, cảm nhận được trái tim hoảng loạn của hắn đang đập mạnh mẽ chưa từng có trước giờ.

Tựa như một mặt hồ vốn luôn tĩnh lặng, nay đã nổi gió vì y.

Hai trái tim ngay lúc này lại cùng chung một nhịp.

Rung động, bất an, xao xuyến, khát vọng...

Mọi cảm xúc yêu thương bình thường của con người, đều bộc lộ rõ ràng trên khuôn mặt luôn vô cảm của Quý Thanh Lâm.

Đây có lẽ là lần duy nhất mà y được đến gần nội tâm Quý Thanh Lâm như vậy.

Lúc Quý Thanh Lâm bị y giữ lấy đầu, đã rất sợ hãi với sự bá đạo của y, những chuyện hoang đường trong mộng cảnh lại vô thức xuất hiện.

Hắn hơi tỉnh táo lại, càng kinh ngạc với việc làm vừa rồi của mình.

Rõ ràng hắn có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn để biểu hiện sự “quan tâm” với y.

Hình như bây giờ phát triển đi xa quá rồi...

Nhìn Tư Nhược Trần như muốn ăn sống hắn luôn rồi...

Hắn vô cảm đẩy người y ra, tránh cho mọi chuyện lại càng đi xa hơn.

“Đủ rồi.”

Khi Tư Nhược Trần bị hắn đẩy ra, đôi mắt lại thoáng hiện lên nét buồn bã.

“Sư Phụ, có phải người lại muốn đổi ý đúng không?”

Y đến gần, con ngươi tối xuống, nói chuyện tựa như đang giễu cợt mình:

“Lần này người định dùng lý do gì để đẩy con ra xa nữa đây?”

Thật ra thì có là lý do gì, cũng đều nằm trong dự đoán của y cả.

Dù Quý Thanh Lâm có cư xử thế nào cũng không khiến y bất ngờ.

Là do y đã có rất nhiều kinh nghiệm từ những thất vọng trước đây.

Những người đứng xung quanh y vừa nãy đứng ngơ ngác, sau khi định thần lại thì không biết để mắt vào đâu.

Chỉ đành trốn vào gần tường, muốn tự giảm bớt sự tồn tại.

Ngoại trừ Nghệ Tông.

Lão sợ bị Quý Thanh Lâm làm hư chuyện.

“Dù y có là đệ tử của vương gia thì ngươi cũng biết, có vài chuyện không tốt cho cả hai người, ngươi đã không thích y thì cần gì vì dục vọng bản thân mà trói buộc y như thế? Y nên có lựa chọn của riêng y mới phải.”

Quý Thanh Lâm cười lạnh:

Lão già này thật sự biết chia rẽ người ta, chẳng những biết chia rẽ mà còn mặt dày nữa:

“Nghệ Các chủ, tâm tình muốn tìm người nối nghiệp của ông, ta có thể hiểu được, nhưng đây là việc của bọn ta mà? Người trong thiên hạ nhiều như thế, sao ông cứ muốn chọn y mới được thế?”

Nghệ Tông thấy thế, nhanh nhảu bồi thêm:

“Không phải vương gia cũng chột dạ hay sao? Nếu không sao không đối diện thẳng thắng với câu hỏi của ta? Rõ ràng ngươi không thích y, vậy buông tha cho y đi.”

Cảm thấy bàn tay Tư Nhược Trần đang dần buông ra, hắn trở tay túm chặt, xoay người trừng mắt nhìn y:

“Nếu hôm nay con dám buông tay ta, ngày mai đừng nghĩ tới chuyện bước xuống giường!”

Tư Nhược Trần thoáng giật mình:

“Sư Phụ...”

Quý Thanh Lâm: “Hôn cũng hôn luôn rồi, còn muốn ta nói gì nữa?”

“Bắt buộc ta phải nó rõ ràng ta thích con thì con mới tin à?”

“Không... con chỉ sợ người sẽ đột nhiên hối hận. Con sợ người cho con hy vọng rồi lại tự tay phá hủy nó. Mỗi khi con nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển như hy vọng của con, thì sự thật luôn giáng cho con một kích nặng nề. Con thực sự không đủ can đảm để hỏi lại câu đó...”

Một nửa gương mặt Tư Nhược Trần ẩn trong bóng tối, sự khát vọng cẩn thận bị giấu sâu vào một lớp bóng mờ, làm cả người y cũng mất đi ánh sáng vốn có.

Quý Thanh Lâm bình tĩnh dằn xuống con sóng dữ trong lòng, lại vô ý khiến nó càng dữ dội hơn.

“Con có thể hỏi lại lần nữa...”

Có lẽ vì sự cương quyết rõ ràng trong mắt Quý Thanh Lâm, hoặc có lẽ vì chấp niệm trong lòng y tựa như lửa cháy trên thảo nguyên không thể dập tắt nổi.

Chỉ cần một câu của Quý Thanh Lâm, y có thể chết đi rồi lại sống lại.



“Sư Phụ, người có thích con không?”

Quý Thanh Lâm nở nụ cười từ tận đáy lòng:

“Thích.”

Ánh sáng trong mắt Tư Nhược Trần dường như được thắp sáng, đôi mắt phượng đầy mị hoặc quyến rũ tỏa sáng rực rỡ, khiến khuôn mặt xám xịt như tro tàn đột nhiên trở nên sống động.

Nghệ Tông không thể tin nổi đứng sững người, nhưng lão vẫn không có ý định bỏ cuộc.

“Vương gia, ngươi đã quên hai người là sư đồ ư? Làm chuyện phu thê với đệ tử mình, lẫn lộn luân thường, ngươi không sợ thế nhân cười nhạo ư?”

“Cười nhạo?” Quý Thanh Lâm cảm thấy câu này hơi nực cười:

“Ông cảm thấy với danh tính của ta, ai dám nhiều lời? Ai dám chê cười?”

Nghệ Tông mở to mắt: “Cho dù ngươi không quan tâm, ngươi không sợ người khác nói y lấy sắc hầu sư ư? Đường đường là nam nhân, lại làm sủng nam của ngươi?”

Quý Thanh Lâm định nói gì thêm, Tư Nhược Trần lại nở nụ cười, trong mắt ngoại trừ Quý Thanh Lâm ra thì không gì có thể lọt vào nữa, y mê mụi nói:

“Ta bằng lòng để thế nhân đồn đại như thế, vẫn tốt hơn mối quan hệ thầy trò trong sạch gì đó. Ta thích người, ta không quan tâm người khác nghĩ gì về mối quan hệ này của ta. Ta không quan tâm, ta không quan tâm chút nào hết!”

Quý Thanh Lâm cười khẽ: “Nghệ Các chủ à, xem ra vị trí Thiếu các chủ của các người phải chờ để chọn lại rồi.”

Nói xong liền kéo Tư Nhược Trần ra ngoài.

Liễu Dật Hàn và Mặc Tùng mở to mắt nhìn họ, cuối cùng cũng cáo từ ra ngoài.

Một lúc lâu sau, Nghệ Tông đè nén lửa giận đứng giữa đại điện không bóng người, lão kiên định nắm chặt tay.

Lão sẽ không từ bỏ!

Sau khi đi ra khỏi đại điện, Quý Thanh Lâm đi về phía trước không có mục đích, cũng không có phương hướng gì cả.

Hắn không biết nên làm gì tiếp theo.

Giờ Tư Nhược Trần đã được như nguyện, vậy sau này hắn còn phải làm gì nữa?

Chẳng lẽ phải làm chuyện hôm qua với Tư Nhược Trần nữa ư? Hay phải làm chuyện trong mộng cảnh đó?

Đây là chuyện mà tình nhân sẽ làm với nhau, còn hắn chỉ diễn kịch thôi mà, còn phải hiến thân luôn ư?

Vậy cũng mệt quá rồi?

Hắn càng nghĩ càng tập trung, không nhận ra bước chân mình ngày càng nhanh.

Cho đến tận lúc âm thanh bất đắc dĩ của Hệ Thống vang lên:

[Ký chủ, có phải ngài chưa từng yêu đương với người nào đúng không?]

Quý Thanh Lâm: [... chưa từng, mày có vấn đề gì à?]

Hệ Thống cười khổ: [Tôi thấy ngài khẩn trương sắp bay luôn rồi, phía sau ngài là mãnh thú hay hồng thủy à?]

Lúc này Quý Thanh Lâm mới kịp phản ứng, đột nhiên quay đầu lại nhìn người đang bị mình kéo đi.

Tư Nhược Trần cả đường đều chạy chậm để đuổi kịp hắn.

Quần áo y cực kỳ cồng kềnh, khiến mỗi bước chạy đều khó khăn, trên gương mặt trắng trẻo của y lấm tấm những giọt mồ hôi, hệt như ngọc được đính lên.

Thấy Quý Thanh Lâm quay đầu lại, y liền nở nụ cười thật xán lạn.

Quý Thanh Lâm ngẩn người, hình như từ khi hắn bước vào thế giới này, chưa từng thấy Tư Nhược Trần cười hạnh phúc như thế lần nào.

Đa số mọi lúc y đều cười hơi giả tạo, giống như cố dán lên mặt, nhìn chung ẩn chứa sự âm trầm không hợp với tuổi.

Bây giờ mới có được cảm giác mà thiếu niên nên có.

Hệ Thống: [Ký chủ, ngài ngẩn ngơ gì thế?]

Quý Thanh Lâm mới ý thức được, nhìn chằm chằm người khác như vậy có chút ngốc nghếch.

Hắn nắm tay lại khẽ ho, muốn né tránh đôi mắt lấp lánh của Tư Nhược Trần:

“Ăn bữa sáng chưa?”

Hỏi xong hắn lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, đã gần trưa rồi, chẳng lẽ y còn chưa ăn sáng sao?

Quả nhiên, ngay sau đó trong đầu hắn liền nghe được tiếng hệ thống cười nhạo.

Chậc.

Nhưng ngoài dự đoán là Tư Nhược Trần lại lắc đầu, chớp chớp mắt với hắn:

“Vẫn chưa ạ.”

Quý Thanh Lâm nhăn mày: “Nghệ Các chủ cũng keo thật đó, ngay cả bữa sáng cũng không cho con ăn, may mà con không theo lão.”

Tư Nhược Trần khẽ cười nhìn hắn: “Không phải, là do con không ăn nổi.”

Quý Thanh Lâm buột miệng hỏi: “Tại sao?”



“Không quan trọng nữa.”

Nháy mắt Quý Thanh Lâm liền hiểu rõ.

Nếu Tư Nhược Trần đã biết danh tính của hắn trong ngày hôm qua, vậy mà y vẫn có thể ăn sau những lời nói cay nghiệt làm tổn thương người khác của hắn, hắn sẽ không khỏi khâm phục sức chịu đựng mạnh mẽ của y.

Hắn lại ho khan một tiếng, muốn giảm bớt sự xấu hổ đột nhiên trỗi dậy.

Lúc ngẩng đầu lại chạm phải đôi mắt ngậm cười của Tư Nhược Trần, còn mang theo chút ranh mãnh.

Đôi mắt của y...

Không, phải nói rằng đôi mắt được lấy từ Mộng Mô. Chúng rất đẹp, sâu thẳm như một viên đá quý tinh xảo. Có lẽ là do năng lực có thể mê hoặc lòng người trời sinh, mà đôi mắt của y dường như luôn mang theo móc câu.

Câu mất trái tim người khác.

“Vậy con đi ăn trước đi, ta đi... đi......”

Hắn nghĩ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc mình phải đi đâu.

Tư Nhược Trần nắm tay hắn, nhỏ giọng nói:

“Con muốn người cùng với con...”

“Không được.”

Trong đầu Quý Thanh Lâm hiện lên vài chuyện khiến mặt hắn đỏ bừng, không khỏi nhăn mặt.

Không phải chứ, vẫn đang sáng sớm mà.

Nụ cười trên mặt Tư Nhược Trần chợt tắt, y gượng cười nói:

“Con chỉ muốn Sư Phụ ngồi ăn cùng con cũng không được ư?”

Quý Thanh Lâm: “...”

Tiếng cười nhạo của Hệ Thống lại vang lên: [Hi hi hi, ký chủ, mặt ngài có thấy đau không?]

Quý Thanh Lâm buộc mình phải bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Được, ta đi cùng con.”

Mắt Tư Nhược Trần lập tức sáng lên.

Nhưng trước khi họ rời đi, một cô gái mặc đồ hạ nhân từ trong viện bước ra hành lễ với hai người.

“Chủ nhân của ta muốn mời hai vị khách quý dùng bữa.”

Quý Thanh Lâm cau mày: “Chủ nhân cửa ngươi là ai? Ta có quen hắn không?”

Nữ hạ nhân gật đầu: “Chủ nhân của ta tên là Hoa Ngưng Vũ.”

Sau đó, cô vươn tay cúi người mời cả hai vào bên trong.

Quý Thanh Lâm muốn nhìn xem người này là ai nên liền bước vào.

Chẳng lẽ hắn cũng có người quen ở đây nữa ư?

Tư Nhược Trần ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

Sau khi vòng qua mấy cổng sân, xuyên qua một rừng hoa Hạnh thưa thớt, dưới chân đạp lên sỏi đá, cùng mùi hương hoa ngập tràn khoang mũi.

Xem ra chủ nhân ở đây rất biết cách hưởng thụ, nhưng quả thật nơi này khiến hắn có cảm giác khá quen thuộc.

Cho đến khi tầm mắt bị một hồ nước trong vắt thu hút.

Ký ức bị xem nhẹ phút chốc trỗi dậy.

Không phải đó chứ...

Hắn cảm thấy mình bị sét đánh tới nơi rồi.

Hắn quay lại nhìnTư Nhược Trần, tự hỏi bây giờ có nên kéo y bỏ đi không.

Nhưng một giọng nói quen thuộc đã lọt vào tai hắn.

“Chuyện xảy ra đêm qua là do ta bất cẩn. Thật trùng hợp hôm nay hai vị đều ở đây. Ta hy vọng có thể mời hai vị một bữa để bày tỏ lời xin lỗi, vì tối qua đã làm vị công tử này bị thương.”

Nữ nhân áo đen tối qua, hoặc có thể gọi là Hoa Ngưng Vũ, ôm quyền kính bọn họ, thái độ nhận lỗi coi như khá thành tâm.

Nhưng Quý Thanh Lâm lại không khỏi giật giật khóe miệng.

Quả nhiên, sau đó hắn nghe Tư Nhược Trần bối rối hỏi:

“Đêm qua? Xảy ra chuyện gì?”

Hệ Thống hả hê: [Ủ ôi ~ ~ chuyện tìm phụ nữ cho y sắp bị phát hiện rồi kìa ~]

Quý Thanh Lâm: [...]

Sao hắn lại phải chột dạ như thế nhỉ?

trướctiếp