Đã có ai nghĩ rằng một kẻ có dã tâm độc ác không bao giờ có nỗi khổ
tâm chưa? Liệu có ai nghĩ rằng quá khứ đã thay đổi cả một con người
chưa? Vậy... có ai nghĩ rằng bản thân đã vô cùng ích kỉ khi coi người
khác như một thứ giải tỏa cảm xúc chưa?
Ta cứ mãi đắm chìm vào
những mơ mộng hão huyền mà không mảy may quan tâm đến thực tại, ta cứ
mãi chỉ nghĩ đến lợi ích của chính bản thân mình mặc kệ những người xung quanh, ta cứ mãi ngâm sâu vào trong thứ gọi là quyền lực, danh vọng,
tiền của mà chẳng để tâm đến sức khỏe hay cảm nhận của người khác và cả
bản thân mình.
Sự hận thù chính là nguyên do nhiều nhất khiến
người ta thay đổi trở thành một bản thể khác hoàn toàn. Một đứa trẻ sinh ra đã bị chính ba mẹ ruột mình vứt bỏ, một học sinh nhỏ nhoi yếu đuối
bị các bạn bắt nạt hay một cô thiếu nữ mới đôi mươi bị những kẻ có đắc
tâm xấu xa xâm hại khiến cho thân thể của họ bị vấy bẩn và thậm chí là
một người nào đó phải chứng kiến cảnh gia đình, người thân mình bị sát
hại... Đó là một trong số những nguyên do nảy sinh sự hận thù trong con
người ta.
Vậy thì trước đây Mary đã xảy ra chuyện gì mà lại trở thành người có ý nghĩ thâm độc như vậy?
Phải kể đến vào năm Mary vừa mới chào đời, mẹ của cô cũng vì thân thể yếu ớt nên đã qua đời ngay sau đó, chỉ còn ba cô ở lại chăm bẵm cô từng ngày.
Do chỉ có một cô con gái nhỏ nên ba Mary rất mực cưng chiều cô, cũng vì
thế mà Mary có phần hơi đanh đá nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời ba.
Điều tồi tệ xảy đến khi Mary lên 5 tuổi, ba cô quyết định nhận nuôi một đứa
bé tại cô nhi viện để con gái không còn cảm thấy cô đơn. Đứa bé hơn Mary 4 tuổi, làn da trắng mịn, dung nhan xinh đẹp, tính tình lại tỏ ra dịu
dàng làm cho ai ai cũng phải ngợi khen. Cô bé đó từ khi chính thức trở
thành một thành viên trong gia đình Mary là tâm điểm đáng chú ý, nhiều
người thậm chí còn đem cô so sánh với người chị gái không chung máu mủ
này. Đến cả ba của Mary dần dần cũng yêu chiều chị gái hơn cô.
Năm 6 tuổi, Mary bỡ ngỡ bước chân vào ngôi trường tiểu học, còn chị gái thì đang cuối cấp. Ngày nào đi học về Mary cũng mang bên mình những vết bầm tím, cô có giải thích rằng mình bị các anh chị lớn hơn bắt nạt nhưng
với tính cách ngỗ nghịch của Mary thì ba cô nào có tin, ông nghĩ rằng
Mary chỉ là đang bịa đặt để che lấp đi sự thật rằng cô đã đánh nhau.
Năm lên 11, có lẽ đó là khoảng thời gian ám ảnh nhất trong cuộc
đời Mary. Ngày hôm ấy, Mary vẫn đi học về như mọi khi. Thường thì cô sẽ
thấy ba ngồi ghế xem tivi chờ cô và chị gái về cùng ăn bữa trưa nhưng
hôm đó lại yên ắng lạ thường.Mary tiến sâu vào bên trong, cảnh tượng
trước mắt làm cô hãi hồn. Trước mặt cô là căn phòng lênh láng máu, thi
thể của ba nằm gục dưới sàn, đứng bên cạnh là chị gái cô đang cầm một
con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu. Chị ta thấy Mary liền hoảng hốt
không biết làm thế nào, sau đó Mary tức tốc chạy thật nhanh ra bên
ngoài, vừa chạy vừa bấm điện thoại gọi cho cảnh sát. Còn chị ta thì thu
xếp đồ đạc sau đó lẩn trốn.
Vài ngày sau, cảnh sát đã tìm thấy
tung tích và tóm gọn chị ta về tra khảo, trong khoảng thời gian ấy Mary
vẫn luôn ở nhờ nhà một người bạn mà chưa dám về nhà. Thì ra chị ta muốn
giết hại chính người ba đã nhận nuôi và chăm sóc mình từ bé để có thể
thừa kế được khối gia sản khổng lồ, nhưng ai ngờ đâu lại công cốc hết.
Mary nghe được những lời chị ta thốt ra khiến bản thân nảy sinh hận thù, từ đó cô như trở thành một người khác vậy, không còn như ngày xưa
nữa...
Còn về phía cô chị gái không chung máu mủ mới Mary, chị ta
bị kết án 12-20 năm tù vì đã giết hại chính người thân của mình vì mục
đích cá nhân.
Có một lần Mary đến thăm chị gái mới hay được tin chị ta đã cắn lưỡi tự sát ngay trong nhà giam. Lúc đó, Mary đã nói.
"Dù tôi có tàn nhẫn đến đâu, có xấu xa đến đâu, có thâm độc đến đâu cũng sẽ không bao giờ dùng cái cách giết người trơ trẽn như chị. Chính chị là
người đã dạy cho tôi cách để trở thành một con người tàn ác, nhưng chị
cứ yên tâm rằng mọi thứ tôi làm tôi đều sẽ sẵn sàng gánh vác hậu quả chứ không hèn nhát chọn cách giải thoát là tự kết liễu đời mình như chị.
Chị giết người thì bây giờ người chết là chị cũng đáng lắm. Đồ hèn
nhát."
Quả thật quá khứ đã làm thay đổi con người ta, thời gian
cũng vậy. Ta dần lớn lên thì mọi suy nghĩ đều khác bọt so với lúc trước, ta dần hiểu được nhiều thứ hơn nhưng cũng vẫn là một con người ngu ngơ, khù khờ. Chỉ vì hận thù mà tàn nhẫn với người chẳng có ác ý với mình
liệu có đúng? Chính vì những mối giao tình trước đây mà khiến con người
ta dần dần trở lên xa cách ư?