Đám người nhìn Dương Tinh Vũ đang ôm theo một cục sữa đáng yêu nhỏ nhắn đi vào không khỏi cảm thán mà khen ngợi. Nhưng đa phần chính là cánh đàn
ông yêu thích cái đẹp mới khen mà thôi.
Còn với phái nữ ở bữa
tiệc, cơ hồ chính là coi cô như cái gai trong mắt. Họ đương nhiên không
biết Dương Tinh Vũ là vợ chưa cưới của Phong Tử An.
Chuyện cô và
Phong Tử An bên nhau, có một số ít người ở Ninh Thành được biết, nhưng
những người đó lại không có mặt ở buổi tiệc này, ở đây chỉ có những
doanh nhân lâu năm hoặc mới nổi đến, họ mang theo cả vợ mình đi.
Đó là lý do vì sao, phái nữ chỗ này không mấy chào đón Dương Tinh Vũ. Bởi
vì cô mà ánh mắt của mấy người đàn ông nhà họ đều ngơ hết cả.
Thật là hồ ly tinh quyến rũ người mà!
Thấy cô ôm theo đứa nhỏ, bắt đầu có một vài người phụ nữ to nhỏ xì xào với nhau.
Người phụ nữ này là ai?
Cô ta có con gái kìa, sao lại mang con đến đây một mình vậy, cô ta cũng
xinh đẹp thật, vậy mà lại không thấy chồng cô ta đi cùng?
Đúng thế, cái con bé nhỏ kia, chắc là con …hoang!
Cô ta là mẹ đơn thân, mẹ đơn thân đấy!
Cái từ con hoang, hay mẹ đơn thân đều được đám phụ nữ truyền tai nhau nói
rất nhỏ. Nhỏ đến chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng để đoán chữ.
Bàn
tán tiếng tuy nhỏ, nhưng mà Dương Tinh Vũ làm sao lại không nghe thấy,
làm sao lại không biết họ chính là đang đâm dùi về phía cô, nhưng cô có
thể làm gì, cô không muốn gây phiền phức nhỏ nhặt cho Phong Tử An, miệng đời muốn nói sao thì nói mà thôi. Dù sao con gái cô cũng là có ba, chứ
không phải con hoang, ngoài dã thú.
Ít nhất hiện tại là như vậy.
Phong Tử An đang ở trên sân khấu anh đương nhiên không biết những lời bàn tán của đám phụ nữ nhiều chuyện kia. Vừa thấy cô tới, anh liền đứng trên
sân khấu chờ cô ôm con gái của hai người họ đến bên anh.
Đôi mắt
thâm sâu của Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ và đứa bé trong tay cô bằng
một ánh nhìn trìu mến, một lớn bế một nhỏ, đôi môi bạc mỏng của anh khẽ
kéo lên một đường cung tuyệt đẹp, anh lẩm bẩm trong đầu.
Dương
Tinh Vũ, dù trước kia ai nói em thế nào, nói em là mẹ đơn thân, nói em
không chồng mà có con, vậy thì thế nào, đó chẳng phải đều do anh mà ra
sao?
Anh nguyện dùng cả đời để bù đắp cho em, đời này của Phong Tử An anh, không là em thì không được!
Dương Tinh Vũ vẫn ôm cô bé Thiên Thiên đi thẳng phía trước, cô đưa mắt tìm
kiếm thân ảnh của Phong Tử An, lúc nãy nghe Bạch Hiên dặn là khi nào đến nhà hàng, cậu chủ chính là đợi mợ chủ trên sân khấu.
Hiện tại người đông, Dương Tinh Vũ hơi khó khăn để tím được anh, hơn nữa cái váy đầm đuôi cá này cũng quá là…
Đúng là mặc váy vài chục triệu cũng không sung sướng gì nhỉ?
Dương Tinh Vũ cảm thấy trong lòng như sắp khóc đến nơi.
Ngay lúc này, thanh âm của cậu nhóc Tử Khang vang lên bên cạnh, “mợ!”
Dương Tinh Vũ hơi giật mình nhìn sang bên cạnh, liền thấy Tử Khang, nhóc này bữa nay mới gặp lại, hình như lại cao lên không ít.
Tử Khang đưa hai tay đón, “Mợ, đưa Thiên Thiên cho con.”
Cô bé Thiên Thiên bất giác lắc đầu, “Không, em sợ lắm, em muốn ở với mẹ.”
Cô bé thấy chỗ này toàn là người lạ, hơn nữa mấy cô dì kia, cô nào cũng
nhìn mẹ bé chằm chằm, bé không thích bọn họ, bọn họ hình như không thích mẹ, Thiên Thiên phải ở bên mẹ, không để mẹ bị kẻ xấu bắt nạt.
Đúng lúc này, Phong Tử An cũng đã bước lớn xuất hiện trước mặt Dương Tinh Vũ.
Anh dịu giọng nói con gái: “Thiên Thiên, con không tính để mẹ ôm con hoài mà mệt mẹ đúng không?”
Thấy ba mình đi tới, Thiên Thiên vui vẻ hẳn lên, cô bé mấy ngày nay không thấy ba rồi.
“Ba ba, con nhớ ba.” Cô nhóc cao giọng, cô bé chính là muốn nói lớn, để cho mấy người kia nhìn ra mẹ bé có chỗ dựa là ba.
Quả nhiên, đám người cũng vì cái cảnh tượng này mà nhìn sang, một nhà bốn người bọn họ, bao gồm cả cậu nhóc Tử Khang.
Đám người không nghĩ đến, cô gái mà bọn họ vừa bàn tán, lại có thể là người phụ nữ mà Phong Tử An quen biết.
Một số người gần như đoán ra được quan hệ của Phong Tử An và
Dương Tinh Vũ, nhưng không nghĩ đến, bọn họ còn có con kìa? Hai đứa nhỏ
kia chính là bằng chứng.
Phong Tử An ôm lấy Thiên Thiên, xoa đầu
cô bé, nói: “Thiên Thiên ngoan, đi chơi cùng anh Tử Khang nhé, một lát
ba xong việc, liền chở mẹ con với hai đứa đi công viên chơi.”
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ cùng thống nhất với nhau chính là sau bữa tiệc
chúc mừng này sẽ đưa Tử Khang và Thiên Thiên đến công viên nước chơi.
Tử Khang lần nữa đưa tay tới, cô bé Thiên Thiên lần này nhào vào lòng cậu
nhóc, hai đứa nhỏ dẫn nhau hoà vào đám người, Bạch Hiên được Phong Tử An phân nhó đích thân đi theo hai bạn nhỏ.
Sau khi hai đứa nhỏ đi rồi, Phong Tử An mới nắm tay Dương Tinh Vũ dắt cô đi lên tới cái sân khấu gắn đầy hoa hồng kia.
Anh muốn cầu hôn cô tại đây, muốn cho cô một chỗ dựa vững chắc ngay tại
đây, trước bàn dân thiên hạ, để không một ai còn có tư tâm dám làm hại
Dương Tinh Vũ .
Lúc hai người bước lên sân khấu, toàn bộ ánh nhìn
đều ngước lên bọn họ, Dương Tinh Vũ và Phong Tử An giống như hai ngôi
sao minh tinh toả sáng rực rỡ khi lên nhận giải thưởng vậy.
Dương
Tinh Vũ có chút hồi hộp mà bàn tay đang được Phong Tử An nắm lấy nhẹ run rẩy, cô lần đầu tiên trong đời được hãnh diện đến vậy.
Người đàn ông này thật tốt với cô, anh tốt như vậy, cô chỉ mong nó không phải là giấc mộng.
Hai người đứng trên sân khấu, lúc này anh mới cao giọng, thanh âm của anh
trầm bổng, “Các vị, bữa tiệc hôm nay là do Phong thị tổ chức, mọi người
cũng đến đây để gặp gỡ Phong Tử An tôi, tôi rất vinh dự, hi vọng sắp tới giữa tôi và các vị sẽ có hợp tác lâu dài.”
Anh nói xong, lại nhìn Dương Tinh Vũ một lần, sau đó lại tiếp tục nói trước mặt đám đông:
“Nhân đây, Phong Tử An tôi hôm nay cũng tuyên bố một chuyện, tôi sẽ kết
hôn với Dương Tinh Vũ.”
Mọi người bỗng xôn xao, không thể tin được, quả nhiên cô gái kia có quan hệ không tầm thường với Phong Tử An.
Nhìn xem, đây còn chằng phải là mượn hoa hiến phật?
Cậu ta mượn bữa tiệc này để cầu hôn rồi.
Mọi người lại nghe Phong Tử An tiếp tục nói: “Đúng vậy, tôi hôm nay, muốn
ngay tại đây, cầu hôn người con gái mà tôi yêu thương nhất.”
Nói
đoạn Phong Tử An cứ vậy mà quỳ một chân xuống trước mặt Dương Tinh Vũ ,
anh kiên định, chân thành mà nói: “Tinh Vũ, anh và em do duyên phận mà
đã từng hẹn ước lúc nhỏ, lần thứ nhất anh gặp được em tại cô nhi viện,
cho đến bốn năm trước, anh và một lần định mệnh lại gặp được nhau đó là
lần thứ hai. Rồi cái lần trong cơn mưa to đó, của bốn năm sau, anh lại
gặp lại em, đó chính là lần thứ ba.Quá tam ba bận, vậy nên em là định
mệnh mà kiếp này ông trời ban cho anh.”
Dương Tinh Vũ ngây ngốc
đứng nhìn Phong Tử An, hai mắt cô cảm thấy âm ấm, hốc mắt đỏ ửng vì xúc
động, cô là cô gái che giấu cảm xúc rất tốt, thế nhưng giờ phút này, cô
lại không thể kiềm chế được nỗi xúc động trong lòng đang dậy sóng.
“Tử..Tử An à.” Dương Tinh Vũ bỗng nức lên nhỏ nhặt.
“Dương Tinh Vũ, anh thích em từ cái nhìn đầu tiên, là anh không nhận ra em từ
sớm, là anh sai, không bù đắp cho em những năm qua, tha lỗi cho anh và
yêu anh lại từ đầu được không?” Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ nhẹ giọng nói. Đôi mắt anh đầy chân thành nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt
mình.
Dương Tinh Vũ ứa nước mắt, không nói nên lời.
“Tinh
Vũ, mẹ của con gái anh, gả cho anh đi.” Phong Tử An nói, hai tay mở cái
hộp nhỏ ra, chiếc nhẫn bé xíu lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.
Thật đẹp, thật cảm động, thật khiến người ta rúng động.
Mau đồng ý đi! Có vài người kích động mà hét lên, phấn khích.
Loại cầu hôn lãng mạn này, bao nhiêu lâu mới gặp. Mà điều đặc biệt chính là
hôm nay, Phong tổng cao cao tại thượng đi cầu hôn một cô gái trước bao
nhiêu người.
Điều mà từ xưa đến giờ chưa bao giờ có…
Dương
Tinh Vũ nước mắt trong suốt lăn xuống, không nói nên lời, cô hạnh phúc
không biết nói gì, chỉ nhẹ gật đầu thay cho đáp án, bàn tay trắng nõn
đưa về phía Phong Tử An, đốt ngón tay thon nhỏ, mềm mịn, được Phong Tử
An cẩn thận nắm lấy, anh nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón tay thon
nhỏ như búp măng của cô, miệng cười lên đến cuốn hút, sau đó anh nhẹ
đứng lên, ôm người con gái xinh đẹp vào lòng, thì thầm mà nói, “Cảm ơn
em đã tin tưởng mà trao cả thanh xuân cho anh.”
Dương Tinh Vũ cũng ôm anh, tấm lưng người đàn ông rộng lớn, đủ để cô nương tựa suốt cuộc đời này.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng, Nam Cung Doãn, Lưu Nguyệt, Hàn Phi, ngay cả Trương Minh Vỹ và Từ Hải Lam cũng phải vỗ tay, tuy tiếc nuối, nhưng thứ gì không phải của mình, có tranh giành đến cuối cùng vẫn mất đi mà
thôi.
Đám đông reo hò chúc mừng cho đôi trai tài gái sắc, không
một ai chú ý đến.. nơi góc khuất của nhà hàng, một người phụ nữ mặc đồ
đen, bịt kín mặt mũi, đi rất nhanh về hướng sân khấu, hai tay cô ta giấu sâu trong túi áo khoác, đôi mắt nhìn về Phong Tử An đầy oán hận cay
độc.
Giống như nếu như chỉ một cái nhìn có thể giết người, vậy thì Phong Tử An liền bị cô gái này giết chết rồi…